Ban Giác ngồi xuống mép giường, lấy một quả táo và dao gọt hoa quả từ trên tủ, bắt đầu gọt vỏ, “Tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, không tệ lắm, nhưng chưa phải quá xuất sắc. Ban thị chỉ đi theo phân khúc hàng cao cấp, giúp cậu mở phòng làm việc không phải là không thể, nhưng trước đó, cậu cần phải trau dồi tay nghề đến trình độ đáp ứng được tiêu chuẩn của Ban thị.”
“Từ từ đã, anh nói phòng làm việc nào...”
“Ăn đi.” Ban Giác nhét quả táo đã gọt sạch vào tay Bách Nam, buông dao xuống, lấy khăn lau tay, tiếp tục nói, “Tôi đã tiến hành phân tích tác phẩm cậu làm, cũng cho người nghiên cứu bước đầu thị trường, không thể không nói cậu rất thông minh, tiền của phái nữ đúng là dễ kiếm hơn phái nam, nhưng thị trường tiêu thụ hàng hóa vẫn quá hạn hẹp.”
Bách Nam nhìn quả táo trong tay, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ban Giác, cúi đầu yên lặng gặm táo.
“Ngọt không?”
Động tác nhai táo của Bách Nam hơi dừng, gật đầu, “Ngọt ạ.”
“Ừ, không tồi.” Ban Giác vừa lòng, ngữ khí ôn hòa đi nhiều, “Trẻ nhỏ nghe lời mới có kẹo ăn, bây giờ chúng ta bàn tới vấn đề mở rộng nguồn tiêu thụ.”
“...Xin anh cứ nói.”
Ban Giác lấy giấy bút từ tủ đầu giường, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, phân tích tỉ mỉ, “Mặt hàng của cậu rất đẹp rất tinh xảo, nhưng chưa định vị được nét độc đáo đặc thù, làm buôn bán kỵ nhất là cái này. Hàng tuy làm tốt, nhưng chắc chắn còn có người làm tốt hơn, tôi cần cậu thay đổi cách suy nghĩ một chút.”
“Cụ thể là thế nào?” Bách Nam nhíu mày, thái độ nghiêm túc lên.
“Hàng giới hạn.” Ban Giác viết xuống giấy mấy chữ, vòng lại, chỉ chỉ vào đó, “Không phải loại đặt làm riêng theo yêu cầu trong tiệm của cậu, mà là tôi cho cậu một sản phẩm, cậu căn cứ vào loại sản phẩm này, chế tác ra một con búp bê đại diện cho thứ đó.”
“Búp đê đại diện cho sản phẩm?”
“Không sai, chính là người phát ngôn đấy, hiểu không? Con người có thể đại ngôn cho sản phẩm, vì sao búp bê lại không thể? Búp bê giới hạn được thiết kế riêng cho một sản phẩm cụ thể, tính đặc thù và thần bí của nó sẽ là thành công bước đầu tiên của cậu.” Ban Giác cong môi nhìn Bách Nam, “Bách Nam, nhà họ Ban kinh doanh thứ gì?”
“Đá quý.”
“Đúng vậy, đá quý.” Ban Giác gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Hiện giờ loại phụ kiện bán chạy nhất trong tiệm của cậu là gì?”
“Trang sức đá quý.”
“Tôi đưa cho cậu một bộ trang sức đá quý, cậu có thể căn cứ theo nét đặc sắc của nó, thiết kế ra một con búp bê chỉ thuộc về loại đá quý đó được không?” Ban Giác chăm chú nhìn cậu, cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt.
Dường như Bách Nam đã hơi hiểu ra ý của anh ta.
Sản phẩm cần quảng bá mà Ban Giác đề cập tới hẳn là trang sức đá quý. Trước kia cậu làm búp bê luôn lấy búp bê làm chủ thể trung tâm, toàn bộ phối sức và phụ kiện đi kèm đều nhằm tôn lên vẻ đẹp của búp bê, bây giờ cậu cả nhà họ Ban yêu cầu cậu phải thay đổi quan điểm, dời chủ thể tác phẩm từ búp bê sang trang sức.
—— Quan điểm rất mới lạ, khiến người ta rất nóng lòng muốn thử.
Cậu nhớ tới những tác phẩm của các nghệ nhân bậc thầy đã được chiêm ngưỡng ở Cổ Vận, nhớ tới con cua và ve sầu Ban Ngọc đưa cho cậu, nhớ tới đồ án tốt nghiệp sắp hoàn thành...
Nếu có một ngày, búp bê cậu làm ra có thể hỗ trợ cho tác phẩm của Ban Ngọc, giúp hắn phô bày vẻ đẹp hoàn mỹ, có thể xuất hiện cùng tác phẩm của hắn trước mắt mọi người... Không được, viễn cảnh đẹp quá, cậu lỡ kích động mất rồi.
Ban Giác nhìn thần thái hào hứng trong mắt cậu, nheo mắt hỏi, “Yêu cầu của tôi là búp bê đại ngôn không được thua kém sản phẩm trang sức đá quý cao cấp hàng đầu, cậu có thể làm không?”
Cậu hoàn hồn thoát ra khỏi ảo tưởng, đối diện tầm mắt Ban Giác, nghiêm túc gật đầu, “Em làm được.” Để sánh vai đứng cùng một vị trí với Tiểu Ngọc, không thể cũng phải biến thành có thể!
“Tốt lắm!” Ban Giác vỗ tay vịn ghế, cong môi, gật đầu tán thưởng, “Cứ tự tin như thế này là được! Tuy trước mắt cậu chưa có đủ thực lực để khởi động phần tự tin đó, nhưng thôi, nghé con mới sinh không sợ cọp, tôi hiểu.”
“......”
Đâm hơi nhẹ nhàng xong, Ban Giác bắt đầu phát kẹo, “Tôi không phủ nhận cậu có thiên phú và thực lực, khiếm khuyết có thể bù đắp bằng rèn luyện, có Ban thị hậu thuẫn, những chuyện khác không thành vấn đề.”
“Cảm ơn lời khen của anh.” Đầu óc Bách Nam đã bình tĩnh trở lại, yên lặng cúi đầu gặm táo —— Phong cách hai anh em nhà này khác nhau nhiều quá, cậu vẫn chưa thích ứng kịp... Hơn nữa trình độ vẽ bánh nướng của cậu cả này quá ghê gớm, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ!
“Thực ra tôi cũng không đánh giá cậu quá cao, chủ yếu vì Tiểu Ngọc quá vô dụng, chỉ chăm chăm tập trung vào mỗi cậu.” Ban Giác trả giấy bút lên tủ đầu giường, đứng lên, “Tôi sẽ phụ trách tìm người dạy, học hành cho tốt, đừng khiến tôi thất vọng.”
Bách Nam yên lặng rót xi măng vào tim, buông quả táo xuống, đứng dậy nghiêm túc gật đầu, “Em sẽ cố gắng.”
“Ừm, không tồi, nhớ đối xử tốt với Tiểu Ngọc, nhà tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Ban Giác cong môi, vươn tay vỗ vai cậu, tri kỷ dạy dỗ, “Còn nữa, phải ăn cho hết táo, không được lãng phí.”
“... Em sẽ ăn hết.”
“Tốt lắm, trẻ nhỏ nghe lời mới có kẹo ăn.”
“......”
Ban Ngọc ôm hộp giữ ấm đẩy cửa bước vào đã thấy Ban Giác đứng trong phòng bệnh, ngẩn người, sau đó ánh mắt đảo qua cánh tay đang đặt trên vai Bách Nam, “Anh hai, bỏ tay ra!” sau đó nổi giận đùng đùng chen vào giữa hai người, che Bách Nam ra sau, trừng mắt nhìn Ban Giác, “Còn nữa, anh không được bắt nạt Nam Nam! Nếu không tháng này em không giao đơn hàng!”
Ban Giác lập tức đen mặt, lạnh lùng nói, “Mày dám không giao thử xem, anh cho người đóng cửa tiệm của mày bây giờ.”
“Đóng thì đóng đi! Cùng lắm em tự mở một cái!” Ban Ngọc hất cằm, hừ lạnh, “Mở bằng tiền anh cho em!”
Ban Giác bị nghẹn, hít sâu, quay đầu không muốn nhìn mặt Ban Ngọc nữa —— Cái thứ em này, thứ em này... còn không ngoan ngoãn thuận mắt bằng Bách Nam vừa mới gặp mặt!
“Tiểu Ngọc, em không bị bắt nạt.” Bách Nam bị phương thức ở chung của hai anh em nhà này chọc cười, cố nín cười giật nhẹ tay áo Ban Ngọc, trấn an, “Đơn hàng không thể không giao, làm buôn bán phải giữ chữ tín lên đầu.”
Ban Ngọc bị chặn họng, mất tự nhiên nâng cằm lên, nói khô khốc, “Thế, để anh giao là được.”
“Ừ, làm vậy mới đúng.” Bách Nam cười nắm lấy tay hắn.
Ban Giác quay phắt đầu lại, khóe mắt giật giật —— Đãi ngộ quá khác biệt... Nhãi ranh khốn kiếp, thương nó nhiều năm như vậy đúng là công cốc!
Ban Ngọc trừng mắt nhìn lại, tuyên bố, “Anh, không phải em thỏa hiệp với anh, em chỉ đang muốn kiếm nhiều tiền nuôi Nam Nam mà thôi!” Nói xong vẫn cảm thấy không quá khí thế, lại bổ sung, “Nếu anh dám bắt nạt Nam Nam, em sẽ không nhận đơn đặt hàng nữa!”
“Không nhận đơn hàng?” Ban Giác tức đến muốn cười, trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Hay lắm, biết phản rồi, hóa ra mày còn chưa trải qua tuổi dậy thì xong.” Anh ta nói rồi tiến lên thêm một bước, thấp giọng, “Đừng cho là anh không biết mày giấu trộm mấy cục phỉ thúy cực phẩm trong két sắt phòng làm việc, dám không nhận đơn hàng, anh dám cho người sửa lại mật mã két sắt!”
Ban Ngọc cả kinh, lập tức giận dữ, “Không được! Mấy cục đó là em để dành cho Nam Nam luyện điêu khắc vi mô!”
Dùng phỉ thúy cực phẩm luyện khắc vi mô? Ban Giác lại bị đứa em trai phá của làm sốc đến choáng váng, gật đầu cười lạnh, “Tịch thu két sắt, đơn hàng tăng gấp đôi, không có quyền từ chối.”
“Đồ cuồng công việc! Đồ ****!” Ban Ngọc tức giận mắng.
Ban Giác không thèm để ý đến hắn nữa, nhìn sang Bách Nam, “Đứa em không có đầu óc nhà tôi phải trông cậy vào cậu, chuyện với nhà họ Phùng tôi đã giải quyết xong, cậu không cần lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Ban Giác xua tay, “Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.”
Bách Nam nhìn Ban Ngọc đang sửng sốt, nụ cười càng sâu hơn, “Em hiểu rồi.”
Tiễn Ban Giác đi, Bách Nam trở lại bên người Ban Ngọc, cười chọc chọc hắn, “Làm sao thế?”
Ban Ngọc rầu rĩ quay đầu, “Không sao hết.”
“Không giận anh trai anh chứ?” Cậu hơi buồn cười giữ chặt tay hắn, dịu giọng, “Anh trai anh không bắt nạt em thật mà, anh ấy tìm tới đây là để bàn chuyện làm ăn.”
“Chuyện làm ăn?” Ban Ngọc quay đầu nhìn cậu, nhíu mày, “Là chuyện nào? Anh chưa từng nghe anh hai nhắc tới.”
Cậu duỗi tay chạm vào giữa chân mày đang nhíu chặt của hắn, “Thật ra cũng không xem như hợp tác làm ăn, theo ý em hiểu, anh hai anh đưa ra những đề nghị này hoàn toàn là để trải đường cho sự nghiệp của em.”
Ban Ngọc nghi hoặc.
Cậu kể lại tỉ mỉ những gì hai người nói, cảm khái, “Anh hai anh tốt với anh thật đấy.” Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, đại khái chỉ đến thế này thôi.
Ban Ngọc vừa đắc ý lại có chút mất tự nhiên, rối rắm nói, “Anh cũng đối xử anh ấy rất tốt mà... Hơn nữa không phải anh cố ý hung dữ, ai bảo ảnh cứ thích ra vẻ ông chủ, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, chẳng mấy khi được thấy người...”
“Cho nên anh hay kiếm chuyện cãi nhau là để anh ấy tìm anh nhiều một chút?” Bách Nam bị tâm tư của hắn chọc cười, cố ý nói, “Anh không sợ hai người cứ ồn ào mãi, anh hai sẽ phiền chán anh sao?”
“Vì sao anh hai lại ghét anh được? Anh ấy là anh trai anh mà.” Ban Ngọc nghi hoặc, “Anh trai không thể ghét bỏ em ruột, người một nhà hết mà không phải sao?”
Bách Nam ngẩn người, sau đó cúi đầu cười nhạo bản thân quá hẹp hòi.
“Nam Nam?”
Cậu vươn tay ôm hắn, thở dài trong lòng, “Tiểu Ngọc, anh thật tốt.”
Ban Ngọc nhận ra cảm xúc của cậu đã thay đổi, vội ôm lấy cậu, lo lắng hỏi, “Nam Nam, em sao thế?”
“Không có gì.” Cậu lắc đầu, lười biếng nằm ườn lên người hắn, thấp giọng, “Em chỉ hâm mộ anh có người anh trai tốt như vậy thôi.”
“Không cần hâm mộ.” Ban Ngọc ôm chặt cậu, cọ cọ mái tóc, “Anh hai anh cũng sẽ là anh hai em, mẹ anh sẽ trở thành mẹ em, bọn họ sẽ thương yêu em lo lắng cho em, anh cũng sẽ thương em, ừm, còn có ba anh và ông bà ngoại, cậu mợ nữa. Em tốt như vậy, nhất định bọn họ sẽ thích em.”
Đột nhiên Bách Nam cảm thấy mũi mình hơi xót, cậu chớp chớp mắt, chôn mặt vào hõm cổ Ban Ngọc, “Tiểu Ngọc... Em hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”
“Em ngủ đi, để anh trông em.”
“Được.”
Khúc Văn Hân đóng kín cánh cửa đang khép hờ, trừng mắt nhìn Dịch Thiếu Dũng đứng bên cạnh, “Anh tránh xa một chút, đừng quấy rầy sự nghiệp bồi dưỡng tình cảm của con trai và con dâu em.”
“Thật vô tình.” Dịch Thiếu Dũng lùi lại một bước, đóng bệnh án trên tay, hỏi, “Gần đây sức khỏe Tiểu Ngọc thế nào?”
“Rất tốt, chỉ là mãi không mập lên.” Khúc Văn Hân nhíu mày, có chút lo lắng, “Thân thể quá gầy có ảnh hưởng đến chuyện phòng the không nhỉ?”
“Này này, tốt xấu gì cô cũng còn cái danh phu nhân nhà họ Ban, có thể ý tứ hàm súc một chút được không.” Dịch Thiếu Dũng cạn lời nhìn bà.
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, “Ý tứ thì có ích gì, có làm con trai em mập lên lạng nào không?”
“Không thể.” Dịch Thiếu Dũng cuộn bệnh án lại nhét vào túi, đưa mắt ra hiệu về phía cửa phòng bệnh, hỏi, “Con dâu cô với ông Bách Thụ Nhân bên phòng 602 khu điều trị tổng hợp có quan hệ gì?”
Khúc Văn Hân nghi hoặc, “Quan hệ ông nội và cháu trai, làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Dịch Thiếu Dũng nhún vai, “Chỉ là thấy hơi trùng hợp thôi, con dâu nhà cô vừa vào bệnh viện được một lúc, nhà họ Bách đã phái người tới làm thủ tục đón Bách Thụ Nhân đi. Ai cũng nói người nhà đó điên rồi, di chuyển bệnh nhân như vậy, phỏng chừng Bách Thụ Nhân kia lại tổn thọ thêm mấy ngày, đúng là làm bừa.”