Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 27: Chương 27: Bị bắt




Chín giờ sáng, mọi người lục tục đến khu ngắm cảnh.

Sau khi kiểm tra sĩ số, thầy phụ trách sinh hoạt chia nhỏ lại các tổ một lần nữa.

Tổ nữ sinh của Bách Nam bị phân đi hai người, tổ đực rựa của Từ Triệu đi mất một, tóm lại, tình trạng nam nữ không cân bằng vẫn kiên cường tồn tại!

“Đàn anh à, hôm nay chúng ta vẫn đi cùng nhau chứ?” Phân tổ xong, Từ Triệu chân chó kề sát vào Bách Nam, nỗ lực quảng cáo bản thân, “Anh xem, tổ em toàn nam, tuyệt đối có thể bảo vệ tốt cho anh!”

Bách Nam cạn lời nhìn đám choai choai sau lưng Từ Triệu, các nam sinh bắt được tầm mắt cậu, sôi nổi nhe răng cười, nâng tay lên khoe khoang cơ bắp!

“Hừ, toàn mấy con gà rù, chúng tôi cũng bảo vệ đàn anh được vậy!” Nữ sinh xinh đẹp trợn trắng mắt, bẻ ngón tay, “Tôi có đai đen Tae Kwon Do, mấy người có trình độ gì?”

Từ Triệu đỏ mặt, cứng miệng nói, “Tôi, tôi biết Thái Cực quyền! Cô biết không!”

Cô đàn em xinh đẹp hào phóng cho cậu ta một ngón giữa.

Từ Triệu vừa xấu hổ vừa tức muốn chết.

Bởi trong lòng có khúc mắc, Bách Nam chú ý hành động cẩn thận hơn hôm qua nhiều. Người xưa dạy rất đúng, tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người thì luôn không thừa, ác ý trong mắt Phùng Thiếu Hiên quá mức rõ ràng, không ai lại thích mình bị giở trò sau lưng.

Cậu không đi một mình ra ngoài chụp ảnh cho Ban Ngọc xem nữa, mà cẩn thận tìm một chỗ trống ngồi bên cạnh đám đông, rút sổ phác hoạ và bút chì ra tuỳ tiện tô tô vẽ vẽ.

Vẽ được một nửa, điện thoại đột ngột rung lên, cậu lấy ra nhìn, thấy là điện thoại của giáo sư Phan, vội buông sổ xuống, đi qua một bên nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa bắt, giáo sư Phan đã vội vàng nói, “Bách Nam, bản thiết kế bộ tửu cụ và bình hoa hai ngày trước em gửi thầy đã nhìn kỹ, rất đẹp rất thu hút, em quyết định làm cái nào?”

Làm cái nào? Bách Nam ngẩn người, sau đó nhận ra hình như giáo sư hiểu lầm ý cậu rồi, nhanh chóng giải thích, “Thầy, hai món đó em sẽ làm hết.”

“Làm hết? Em muốn làm hai đồ án tốt nghiệp?”

Bách Nam bật cười, “Không phải ạ, đồ án của em vẫn là búp bê, bộ tửu cụ và bình hoa chỉ là đồ gia dụng và vật trang trí cho nó, không phải chủ thể thiết kế.”

Giáo sư Phan im lặng.

“Thầy?”

Giáo sư Phan thở dài, vuốt ve bản thiết kế trên bàn, bất đắc dĩ, “Thôi, em vui là được.”

Giọng Bách Nam thấp dần, “Em xin lỗi, lại làm thầy thất vọng rồi.”

“Không có gì phải thất vọng, thấy em kiên định với lựa chọn của mình, thầy rất vui.” Ông ta cẩn thận thu bản thiết kế lại, xoa xoa trán, ôn hòa nói, “Sau khi làm xong tác phẩm thì giao sớm một chút, nhà trường đã bắt đầu sắp xếp triển lãm đồ án tốt nghiệp, đến lúc đó thầy sẽ giúp em tranh thủ vị trí đẹp.”

Lòng Bách Nam ấm lên, mềm giọng, “Cảm ơn thầy ạ.”

Qua giờ cơm trưa là thời gian hoạt động tự do.

Từ Triệu căng thẳng đề phòng Phùng Thiếu Hiên cả một buổi sáng, vừa nghe thầy tuyên bố chiều nay được tự do, vui đến mức hô to vạn tuế hẳn ba lần.

Bách Nam cười nhìn cậu ta, lật lật bản đồ các khu thắng cảnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Lần đi vẽ ngoại cảnh này không biết là kế hoạch của ai, quá không đáng tin, một nơi rộng lớn như vậy mà chỉ xếp lịch có hai ngày, cũng khó trách các thầy quyết định bỏ qua hai khu ngắm cảnh còn lại.

“Đàn anh ơi, tiếp theo chúng ta làm gì nhỉ?” Từ Triệu hưng phấn hỏi.

“Nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó đi dạo quanh một lát, về khách sạn.”

“Hả?” Từ Triệu choáng váng.

Bách Nam móc điện thoại ra lắc lắc, giải thích, “Bốn giờ xe bus sẽ đến đón chúng ta về trường, bây giờ đã là một giờ rưỡi, về khách sạn mất bốn mươi phút, cho nên thời gian tự do của chúng ra chỉ còn không đến một tiếng rưỡi, nếu đã không đủ giờ thì đừng nên chạy loạn.”

Gương mặt tươi cười của Từ Triệu nứt vỡ, “Đàn anh...”

“Kêu anh cũng vô dụng.” Cậu cất điện thoại vào trong túi, cười vỗ vai cậu ta, “Nghỉ một chút đi đã, để anh đi mua nước cho, mấy đứa ngoan ngoãn ngồi yên đó.”

Từ Triệu héo rũ.

“Đàn anh, để em đi cùng anh.” Nữ sinh xinh đẹp dọn dẹp xong dụng cụ vẽ của mình, đi lên trước một bước.

Bách Nam gật đầu, lại dặn dò mọi người vài câu, cùng cô đàn em xinh xắn đi mất.

Chỗ bán nước ở cách đó không xa, hai người đi chỉ mất gần hai phút.

Đến khi Bách Nam trả xong tiền nước, cô bé đàn em đột nhiên nghiêng người đến gần cậu, thấp giọng cảnh báo, “Đàn anh, tên Phùng Thiếu Hiên kia đuổi kịp rồi.”

Động tác của Bách Nam hơi dừng lại.

“Nhìn xéo đằng sau, khoảng mười mấy người.” Cô bé đàn em đè vai Bách Nam, hạ giọng, “Mình đánh hay là chạy?”

Còn phải hỏi sao, đương nhiên phải chạy rồi em gái à!

“Em hiểu rồi.” Cô bé nghiêm túc gật đầu, giật túi đựng nước trong tay Bách Nam, xoay người, đi hai ba bước đến chỗ Phùng Thiếu Hiên đang giả vờ nhìn trời nhìn đất, dùng sức ném một cái, chỉ vào mặt mắng, “Con gà kia, đi trả thù người ta còn dẫn theo một đám giang hồ, có đáng mặt đàn ông không!”

“......” Này, rốt cuộc em hiểu cái gì vậy em gái.

Phùng Thiếu Hiên tránh được túi nước, đỏ mặt cả giận, “Đồ đê tiện, cô mới nói gì?”

“Rốt cuộc là ai đê tiện? Cường đoạt dân nam rõ như ban ngày, còn có mặt mũi nói chuyện?” Đàn em vứt giá vẽ trên lưng xuống, bắt đầu xắn tay áo, “Không phải muốn đánh nhau à? Tới đi, đúng lúc tôi đang ngứa tay.”

“Tôi khinh! Cô chỉ là cái bao cỏ thôi, phát điên phát khùng cái gì!” Phùng Thiếu Hiên bị cô nàng chọc tức đến cười, nhìn đám anh chị tụ tập sau lưng mình, tự tin hơn một chút, giọng hung tợn, “Thấy thằng ranh ẻo lả đằng kia không, bắt lấy cho tôi, mang đi!”

Bọn giang hồ nhanh chóng nhào tới, các du khách vây xem sợ hãi kêu lên, bỏ chạy tứ tán.

Bách Nam nhíu mày, mau chóng kéo tay đàn em xinh đẹp chạy về hướng có nhiều người.

Đàn em nghi hoặc, nhàn nhã hỏi, “Đàn anh, chúng ta chạy làm gì?”

Bách Nam quay đầu liếc cô bé một cái, giải thích đơn giản, “Em gái à, Phùng Thiếu Hiên không muốn đánh anh, cậu ta muốn bắt cóc anh.”

“Bắt cóc? Chẳng lẽ hắn ta muốn chơi phòng tối play?” Cô bé đàn em kinh hoảng.

“......”

Chân hai người đều dài, tốc độ chạy khá nhanh, chỉ một lát đã cắt đuôi được đám giang hồ Phùng Thiếu Hiên thuê.

“Đàn anh, không thấy người đâu nữa, chúng ta nghỉ một lát đi.” Nữ sinh chạy chậm lại, sắc mặt hồng hào, hơi thở vững chãi, thần thái sáng láng, “Đã lâu không được chạy vui như vậy, núi Bách Hoa này không tệ, rất rộng rãi, là chỗ tập thể dục buổi sáng lý tưởng.”

Bách Nam lau mồ hôi trên trán, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cười nói, “Thể lực em tốt quá, thường xuyên rèn luyện sao?”

“Ừm, ngày nào cũng luyện.” Đàn em đi bộ thong thả, duỗi tay về phía Bách Nam, “Đàn anh, làm quen lại đi, em tên Lâu Hà, chuyên ngành thiết kế trang sức đá quý.”

“Chào em.” Bách Nam bắt tay cô, nói lời cảm ơn, “Hôm nay nếu không có em, anh cũng sẽ không phát hiện ra Phùng Thiếu Hiên muốn tiếp cận.”

“Đàn anh đừng nên khách khí như vậy, các chị em đều nói, bảo vệ hoa cúc cho đàn anh là trách nhiệm của mỗi người.” Lâu Hà cười ngượng ngùng, lời nói lại cực kỳ hào sảng, “Em đã sớm không vừa mắt tên cặn bã Phùng Thiếu Hiên kia rồi, sau này thấy hắn ta ở đâu thì phải túm lại đánh ở đó!”

“... Cảm ơn.” Khoảng cách thế hệ đúng là ở đâu cũng có.

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Lâu Hà ra hiệu cho Bách Nam im lặng, sau đó nghiêm túc nghiêng đầu lắng nghe, túm cậu trốn ra sau gốc cây.

“Đuổi kịp rồi?” Bách Nam hạ giọng hỏi.

Lâu Hà gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, “Nhiều người hơn lúc nãy.”

Bách Nam nhíu mày.

Phùng Thiếu Hiên đen mặt chạy tới, tức tối hỏi, “Người đâu rồi? Đã tìm được chưa?”

“Không có, bị cắt đuôi rồi, nhưng chắc chắn chưa chạy xa, tuyệt đối chỉ ở quanh khu này thôi.” Một tên lực lưỡng có vẻ như là người cầm đầu trả lời, hét lớn với đám tay chân ở gần đó, “Tìm cho cẩn thận! Phía trước là đường cụt, hai đứa chúng nó chắc chắn đang ở gần đây, nhanh mắt nhanh chân lên!”

Bọn đàn em căng thẳng tản ra xung quanh, cẩn thận tìm kiếm.

Lâu Hà lùi về, lắc đầu hạ giọng nói với Bách Nam, “Nhóm người này không giống lưu manh bình thường, xem bộ dạng to gan lớn mật như vậy, hẳn là dân đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp rồi.”

Bách Nam nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó nương bóng cây che khuất, nhanh chóng đứng lên nói, “Em trốn ở đây đừng nhúc nhích, anh ra ngoài dụ Phùng Thiếu Hiên đi chỗ khác, kéo dài thêm chút thời gian, em chạy đi tìm các thầy và bảo vệ, được không?”

“Không được, để em đi!” Lâu Hà giữ chặt tay cậu, phản bác, “Em đánh nhau tốt hơn anh! Phùng Thiếu Hiên kia rõ ràng có ý xấu, anh mà đi ra ngoài sẽ không giữ được hoa cúc mất!”

Nghe cô nàng nói xong, cảm giác căng thẳng trong lòng Bách Nam bay bớt một chút, cậu buồn cười gỡ tay cô ra, thấp giọng, “Làm gì có chuyện để con gái đi bảo vệ con trai, em cứ trốn kỹ vào, nghe lời.” Nói xong không cho Lâu Hà thời gian kịp phản ứng, cậu tùy tiện chọn một hướng, chạy bổ ra ngoài.

Lâu Hà bị câu “nghe lời” dịu dàng dung túng của cậu bỏ bùa tại chỗ, gương mặt nháy mắt phiếm hồng, đầu bốc khói xanh —— Đờ mờ, đàn anh không hổ là đẳng cấp nam thần, ngầu quá đi!

Bọn giang hồ phát hiện ra Bách Nam rất nhanh, sôi nổi hô hoán đuổi theo, Phùng Thiếu Hiên quét mắt nhìn rừng cây một vòng, nhíu mày, cũng chạy đuổi theo.

Không đến một phút sau, góc rừng nhỏ này đã không còn bóng người nữa.

À không, thực ra vẫn còn một người.

Ba phút sau, Lâu Hà mới hoàn hồn từ trạng thái si mê, hít sâu mấy hơi, định hình phương hướng, chạy như bay về phía phòng trực bảo vệ gần nhất.

—— A a a, cô đã phát ngốc tận ba phút, hoa cúc của đàn anh sẽ không còn mất a a a a!

Ở góc bên kia khu thắng cảnh, Bách Nam chạy trốn thất bại, bị vây kín.

Cậu đỡ đầu gối lấy lại hơi thở, nói với Phùng Thiếu Hiên đang đi tới, “Phùng Thiếu Hiên, cậu tìm nhiều người như vậy chỉ để bắt tôi, là vì trả thù cú đấm lần trước thôi à?”

“Không, không chỉ có nhiêu đó đâu.” Phùng Thiếu Hiên chạy theo sau lâu như vậy, cũng chưa hít thở được như bình thường, thở gấp xong gã cười lạnh một tiếng, bổ sung, “Còn một đấm anh trai cậu cho tôi nữa!”

Tên giang hồ cầm đầu đang cố ra vẻ “hung thần ác sát” cạn lời nhìn gã một cái, ánh mắt tràn đầy khinh thường. Người gì mà nhỏ mọn quá vậy, không phải chỉ bị đấm có hai cái thôi à? Điều động hẳn hơn hai mươi người Thanh Long Bang bọn họ đến chơi đuổi bắt trong khu du lịch, ghét bỏ quá làm sao bây giờ. Hắn còn tưởng là huyết hải thâm thù giết vợ cướp con gì đó ghê gớm lắm chứ, đường đường là một lão đại phải hạ giá thấp tịt như vậy sao, nói ra người ta còn tưởng bọn đàn bà đấy.

Phùng Thiếu Hiên bị ánh mắt “trìu mến” của tay cầm đầu nhìn, đột nhiên thẹn quá thành giận, cao giọng, “Bách Nam, đừng hòng lảng sang chuyện khác! Hôm nay không phải tôi tới để tính nợ này với cậu!”

Bách Nam quét mắt nhìn đám giang hồ vây quanh, đứng thẳng dậy nhướn mày hỏi lại, “Không phải cậu vừa nói muốn báo thù một đấm... à không, hai đấm lần trước? Bây giờ sao lại nói không phải.”

“Đúng vậy, sao lại nói không phải?” Gã cầm đầu sẵng giọng hỏi theo.

Phùng Thiếu Hiên đen mặt —— Đột nhiên cảm thấy tên cầm đầu Thanh Long Bang này còn đáng giận hơn cả Bách Nam nữa, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.