Sau khi cắm đầu hăng say vẽ được hai tiếng đồng hồ, các sinh viên nhận được khoảng thời gian giải lao quý giá, phân tổ hoạt động tự do trong vòng một tiếng rưỡi.
Nhắc đến chuyện phân tổ... Tổ sinh viên do Bách Nam quản lý có tám người, trong đó bảy người là nữ; tổ của Từ Triệu chỉ có sáu người, nhưng tất cả đều là đực rựa...
Từ Triệu rất bất mãn, rất ghen tị, rất tan nát cõi lòng! Tổ viên dưới trướng cũng cực kỳ bất mãn, cực kỳ ghen tị, cực kỳ tan nát cõi lòng! Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, mài dao soàn soạt, liều mạng xúi giục Từ Triệu đi đánh nhau... à không, là đi ôm đùi Bách Nam. Từ Triệu trợn mắt nhìn đám đàn em, vén tay áo, chạy như điên đến trước mặt Bách Nam, nước mắt lưng tròng, "Đàn anh ơi, hai tổ chúng ta cùng đi chung đi... Bên em toàn bọn sức dài vai rộng, có thể giúp đỡ các em gái tay yếu chân mềm bên tổ anh khiêng đồ đạc!"
Cô bé xinh đẹp cười nhạo Từ Triệu trên đường lên núi đúng lúc ở trong tổ Bách Nam, nhìn thân hình gầy còng của Từ Triệu đầy ghét bỏ, nhanh nhẹn tự vác bảng vẽ của mình lên, ngọt ngào cười với Bách Nam, "Đàn anh, chúng ta xuất phát đi, các chị em muốn đi xem thác nước Bách Hoa lâu lắm rồi."
Các em gái còn lại sôi nổi gật đầu, ôm chặt dụng cụ vẽ của mình, mắt sáng rực nhìn Bách Nam.
Tim gan Từ Triệu hóa thành tro.
Bách Nam cười nhìn mấy cô bé trong tổ mình, lắc đầu, "Có người đề nghị giúp mang đồ đạc không tốt hơn sao? Đừng quậy nữa." Nói xong quay đầu nhìn Từ Triệu, vỗ vai cậu ta, "Đi cùng đi, như thế an toàn hơn."
Từ Triệu như được hồi sinh, nhìn Bách Nam bằng ánh mắt như chó nhìn xương, vừa ướt át vừa sáng rực, "Đàn anh, quả nhiên anh là tốt nhất, gâu!"
"Rồi, mình đi thôi, thời gian hoạt động tự do chỉ có một tiếng rưỡi, chúng ta phải tranh thủ thời gian." Bách Nam bật cười, nhấc túi nước chuẩn bị cho tổ viên của mình, dẫn đầu đi về hướng thác nước.
Ánh mắt các em gái long lanh nhìn theo bóng lưng cậu —— Ui, câu "Đừng quậy" vừa nãy đàn anh nói vừa ấm áp vừa mềm mại thật dễ nghe a a a a a, người đâu mà vừa đẹp trai vừa dịu dàng! Nhìn đi! Còn giúp các cô chuẩn bị nước uống nữa! Sao! Có! Thể! Không! Đổ!
Đám đực rựa nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng cậu, nắm chặt tay —— Đàn anh thật có tâm! Còn tạo cơ hội ghi điểm cho bọn mình, đúng là người tốt!
Bách Nam nhận được một đống tim hồng còn không biết nghi hoặc xoay người, chỉ chỉ hướng thác nước, "Không phải muốn đi ngắm thác nước à? Sao mọi người còn chưa đi?"
Đám con trai con gái đồng thời hoàn hồn, nhấc đồ lên chạy như bay về phía cậu —— Meo meo meo, đàn anh đã gọi, sao bọn họ có thể không đi!
Cách đó không xa, giáo viên phụ trách sinh hoạt chuẩn bị đi xem đình cổ nghi hoặc nhíu mày, quay đầu nhìn tổ học sinh của mình, "Đám nhãi con kia làm sao vậy? Đột nhiên lồng lên như được tiêm máu gà thế kia?"
Các sinh viên héo rũ dọn dẹp đồ đạc, ai cũng chán nản không còn sức lực, "Không có gì đâu ạ, chỉ là sức mạnh thần tượng thôi..."
"Hả?"
Thác nước núi Bách Hoa thanh nhã, tuy chỉ cao có mười mấy mét, nhưng cảnh sắc chung quanh lại rất đẹp. Sau khi đến nơi, mọi người cười đùa vài câu, bắt đầu tách ra đi riêng theo nhóm nhỏ.
Bách Nam nhờ Từ Triệu chụp cho cậu mấy tấm ảnh đẹp, mình cũng tự chụp vài tấm chỉ có phong cảnh, chọn lựa một hồi, nén lại gửi cho Ban Ngọc.
Ban Ngọc nghe thấy điện thoại rung tiếng đầu tiên, lập tức ném dụng cụ và tảng ngọc phỉ thuý trên tay xuống, lau khô tay, nhào qua mở khoá màn hình, chăm chú nhìn mấy tấm ảnh vừa nhận được, ngây ngô cười. Sau khi cẩn thận lưu ảnh về, tâm tình muốn khoe khoang của hắn cứ phình ra mãi không thể nhịn xuống được nữa, thế là vùi đầu chọn mấy tấm chụp Bách Nam đẹp nhất, chia sẻ cho mẹ Ban xem.
Khúc Văn Hân đang uống trà chiều với các chị em nhanh chóng nhận được tin, suýt nữa đã thô lỗ phun hết trà hoa trong miệng ra ngoài. Bà đẩy điện thoại đến trước mặt hội phú bà, hí hửng cười đến mức hình tượng hoàn toàn mất sạch, "Ha ha ha, các chị nhìn Tiểu Ngọc sau khi có đối tượng đắc ý đến mức nào này, còn khoa trương hơn cả lão Ban năm đó! Nó còn hỏi tôi Nam Nam có đẹp trai không, thằng nhãi này lớn đùng rồi sao lại ấu trĩ thế không biết."
"Thật không? Cho tôi xem với." Bà Cát bây giờ đang chăm búp bê đến hứng khởi là người kích động nhất, nghe vậy vội nhào lại gần nhìn điện thoại, rất kinh ngạc, "Úi da, đây là Nam Nam thật à? Đẹp trai quá, đẹp trai hơn thằng nhóc nhà tôi nhiều!"
"Thật à thật à? Nam Nam trông như thế nào?" Các phu nhân khác nghe vậy không thèm ngượng ngùng gì nữa, cũng sôi nổi nhoài người qua xem.
Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi là một loạt tiếng trầm trồ.
Khúc Văn Hân nghe các chị em thảo luận, đột nhiên hơi thấu hiểu hành vi khoe khoang của con trai mình —— Loại cảm giác có người nhà được khen không dứt miệng, quá sung sướng!
Ngày đầu tiên đi vẽ ngoại cảnh xem như kết thúc thuận lợi. Đến giờ cơm chiều, hai tên sinh viên năm tư vẫn luôn không liên lạc được cuối cùng đã có mặt tại khách sạn, có điều nhìn bộ dạng hơi chật vật.
"Sao lại thế này! Không phải đã nói tập trung từ giữa trưa sao? Các cậu nhìn xem, mấy giờ rồi!" Thầy phụ trách chuyên ngành giận muốn điên lên, hét rất lớn.
"Xin lỗi xin lỗi ạ, tụi em sai rồi, bị xe khách thả giữa đường phải bắt xe tải khác đến nên mới chậm trễ." sinh viên vóc dáng hơi thấp vội vàng xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
Thầy phụ trách sinh hoạt vỗ vỗ vai giáo viên phụ trách chuyên ngành, tiến lên dịu giọng hỏi, "Giữa trưa tôi gọi điện thoại sao không có ai bắt máy? Chuyện là thế nào?"
Sinh viên thấp người cúi gằm mặt, vành tai đỏ lên, "Di động bỏ quên trên xe, bị xe chở đi xa lắm rồi ạ..."
Thầy giáo bị câu trả lời thiểu năng này làm cho đứng hình, ngẩn người một hồi, bất đắc dĩ thở dài, xua tay nói, "Thôi thôi, người không sao là tốt rồi, đi ăn cơm trước đi."
Sinh viên thấp người vội nói cảm ơn, cẩn thận giật nhẹ nam sinh cao lớn mặt không kiên nhẫn đứng bên cạnh, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
"Đúng là không giống ai!" Giáo viên phụ trách chuyên ngành rất bất mãn với thái độ của nam sinh cao lớn, đen mặt trách mắng.
Thầy sinh hoạt vỗ vai ông ta, dịu giọng trấn an các sinh viên xung quanh vài câu, kéo người vào một góc thấp giọng giải thích, "Ông có giận nữa cũng phải nhịn, thằng nhóc kia là cháu đích tôn bảo bối của giám đốc trường, chúng ta không chọc vào được đâu! Mau bớt giận đi, đừng làm ảnh hưởng đến cảm xúc các học sinh khác, bọn chúng đang nhìn đấy."
"Trần đời này đúng là không có nơi nào sạch sẽ!" Giáo viên chuyên ngành giật giật khóe miệng, nén giận đấm tường một cái.
Bách Nam nhận điện thoại xong quay trở vào, trông thấy những người ngồi cùng bàn đều nhìn về một phía, cũng tò mò nhìn qua, kết quả bị một đôi mắt đầy ác ý chiếu thẳng vào người.
"Phùng Thiếu Hiên?"
Từ Triệu quay đầu quan sát Phùng Thiếu Hiên, kề sát vào Bách Nam, nhỏ giọng, "Anh có cảm thấy quái không, Phùng thiếu gia kia thế mà lại chạy đến đây hỗ trợ tân sinh viên đi vẽ thực tế, mặt trời sắp mọc đằng tây rồi. Đàn anh, em nghe nói giữa anh và tên đó có xích mích... Có khi nào anh ta nhắm vào anh nên mới tới không?"
Bách Nam nhíu mày, thu tầm mắt, lắc đầu, "Thôi, đừng phản ứng cậu ta là được, ăn cơm đi, cơm nước xong đi nghỉ sớm một chút."
"À à, được ạ." Từ Triệu lùi lại, liếc một cái về hướng Phùng Thiếu Hiên, thấy gã không nhìn bên này nữa, thở phào trong lòng, cúi đầu tiếp tục và cơm.
Sau bữa cơm tối, mọi người lục tục trở về phòng, Từ Triệu kéo hết hành lý ra chặn trước cửa, xoay người dặn dò, "Đàn anh, anh nhớ đừng ra ngoài, tên Phùng Thiếu Hiên kia thích nhất là dùng thủ đoạn xâm hại hoa cúc người khác, tránh được vẫn hơn."
Bách Nam cười vỗ vai cậu ta, gật đầu, "Được, nghe lời cậu." Tuy phương pháp quan tâm hơi kỳ quặc, nhưng ý tốt của Từ Triệu khiến tâm trạng cậu có chút vui vẻ.
Một đêm yên ổn, sáng sớm hôm sau, mọi người ăn xong bữa sáng, phấn chấn tinh thần cùng đi đến khu thắng cảnh nổi tiếng nhất núi Bách Hoa —— Khu bảo tồn thực vật Bách Hoa!
Ánh mắt của Phùng Thiếu Hiên nhìn cậu vẫn không hề che giấu ác ý, tuy Bách Nam cố gắng không để ý, nhưng trong lòng vẫn cẩn thận suy nghĩ.
Vẽ tranh thực tế là quyết định đột ngột, mệnh lệnh phát xuống không cho phép cự tuyệt, danh sách khuyết tên sinh viên năm tư... Cậu nhíu mày, quay đầu nhìn Phùng Thiếu Hiên.
Lần đi vẽ ngoại cảnh này, không phải là cái bẫy Phùng Thiếu Hiên đào sẵn cho cậu chứ.