Khi Hạo Thiên về đến nhà đã hơn 11 giờ khuya. Bạn bè ở Thượng Hải lâu rồi không gặp nên có chút quá chén. Trong cuộc trà dư tửu hậu có ai đó
đã buột miệng nhắc lại chuyện xưa.
Chuyện của một sinh viên xuất xắc nhất
Đại học Bắc Kinh và hoa khôi khóa dưới. Họ là đôi thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ. Trong lòng Hạo Thiên vốn đã mặc định sẽ kết hôn
cùng Diễm Thu. Gia đình anh và cô đều là nhà gia giáo. Ba mẹ Diễm Thu là giáo sư đại học, cuộc sống thanh bần, nhàn nhã, được học trò thương yêu quý trọng. Gia đình Hạo Thiên tuy kinh doanh nhưng luôn mực thước,
nghiêm khắc dạy dỗ con cái. Vợ chồng tương kính như tân đã trở thành một thói quen đạo đức bình thường trong gia đình mà anh em Hạo Thiên luôn
ngoan ngoãn tuân theo.
Hai người đều thống nhất sẽ đợi Diễm Thu lấy xong bằng thạc sĩ sẽ làm đám cưới. Hạo Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cả váy cưới cũng đặt
may nhà thiết kế nổi tiếng mong sẽ làm Diễm Thu bất ngờ. Ngày anh mang
áo cưới đến cho cô, thay vào nụ cười hạnh phúc là ly biệt, Diễm Thu nói
lời chia tay với vẻ lạnh nhạt không tin được. Cô bảo, bản thân đã nhầm
lẫn…Thực sự cô chỉ xem anh như một người anh không hơn không kém. Người
Diễm Thu yêu là Trương Thiệu Hằng.
Thế giới đang tươi đẹp bỗng nhiên sụp đổ. Hạo Thiên ngơ ngác giữa
dòng người đang tất bật. Lòng anh trào dâng bao nhiêu nỗi hận…Hận người bội bạc…Nhưng càng hận, lại càng yêu…Lại càng muốn gặp cô.
Trong một phút sai lầm anh đã làm chuyện vô cùng dại dột. Lợi dụng
tình cảm của Cửu Hồng. Ý định ban đầu của Hạo Thiên là sẽ cưới cô ấy làm vợ, sau đó đối diện cùng Diễm Thu hàng ngày, tìm cách phá tan hạnh phúc cô đang có. Diễm Thu phản bội, anh đau đớn, cô chẳng thể một mình hạnh
phúc. Lâm Diễm Thu…
Nhưng rồi…Hạo Thiên nhận ra, trả thù đâu có làm cho mình vui vẻ? Anh
đang đánh mất bản thân theo thù hận. Anh cay nghiệt với bản thân, đi
ngược lại cảm xúc của chính mình. Trước lúc làm người khác tổn thương vì đau đớn, Hạo Thiên là người chịu đau trước nhất. Lừa dối bản thân, lừa
dối cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại mình ôm âm ỉ nỗi thương đau.
Hạo Thiên bỏ cuộc. Anh không muốn hận nữa….Không muốn suy nghĩ nữa.
Diễm Thu không cần anh nhưng những người thân thì có. Cô em gái vô lo vô ưu ngày nào đã bị sự biến đổi của anh trai làm cho hoảng hốt. Tóc ba mẹ dày hơn những sợi bạc…Ba Hạo Thiên vốn khó ngủ, đêm nào cũng phải thức
đợi anh, lại càng khó dỗ giấc trong đêm.
Mẹ anh có những ngày rửa mặt bằng nước mắt khi con trai say mèm trong men rượu, sau đó lại đi cả đêm lẫn ngày. Ngày nào bà cũng lụi cụi nấu
canh, để sẵn trong nồi áp suất, chỉ chờ con về là có canh nóng uống
ngay. Hết một ngày chén canh vẫn nằm nguyên đó, bà lại lặng lẽ nấu nồi
canh khác, chờ đứa con trai đã gần 30 tuổi trở về.
Hạo Thiên không chỉ có một mình Diễm Thu là lẽ sống. Anh còn người
thân, còn bao nhiêu người quan tâm lo lắng. Bản thân Hạo Thiên chẳng thể hủy hoại mình hay có quyền hủy hoại người khác. Anh phải sống…Vì chính
anh, vì chính những người thật sự cần có Hạo Thiên.
Rồi sau đó…Hạo Thiên biết được sự thật. Diễm Thu không hề phản bội
anh. Cô ngốc nghếch bày ra một vở kịch vụng về vì cảm giác không còn
xứng đáng với người yêu khi bị người ta chiếm đoạt. Hạo Thiên một lần
nữa chìm vào mê muội…Anh yêu nhưng không có lòng tin với người mình yêu
mến. Giá như ngày đó…Hạo Thiên bình tĩnh tìm hiểu kỹ thì hôm nay đâu có
chuyện lỡ làng…Giá như….
Mọi chuyện đều không cho cơ hội cho hai chữ “Giá như….”. Thời gian
không quay ngược lại. Bây giờ Diễm Thu là người có chồng, Hạo Thiên biết được sự thật thì sao chứ? Con người hơn con thú ở chỗ, họ có đạo đức và suy nghĩ. Hạo Thiên không thể xen vào cuộc hôn nhân của người yêu cũ
khi bản thân Thiệu Hằng cũng chẳng làm gì có lỗi với Diễm Thu cả. Anh ta dùng thủ đoạn cướp đoạt, song quan trọng vẫn là thủ đoạn ấy có tác
dụng. Hai kẻ yêu nhau vì không tin nhau mà nên nỗi, chẳng thể trách được người ta.
Hạo Thiên lại say mèm tại Lan Quế Phường…Anh chỉ muốn buông thả một
lần cho cảm xúc. Men rượu mơ hồ khiến Hạo Thiên nhìn thấy Diễm Thu trước mắt. Hạo Thiên của thường ngày sẽ bị đạo đức và gia phong ngăn cản.
Song bây giờ là Hạo Thiên đang bị rượu chi phối. Anh cũng có bản năng và dục vọng. Anh xin lỗi Diễm Thu vì không đặt niềm tin vào cô ấy. Nhưng
hơn cả, Hạo Thiên xin lỗi cô bởi không kềm nổi cảm xúc. Anh muốn cô…Muốn được thỏa mãn…Muốn được giải phóng dục vọng của một thằng đàn ông
trưởng thành, sinh lý bình thường.
Nước mắt thấm qua môi anh, mặn chát….Đôi mắt trong trẻo rợp buồn kia
nữa. Diễm Thu không có đôi mắt như vậy. Cô luôn thanh nhã, thoát tục…Cô
gái trong tay anh lại đang run lẩy bẩy. Mùi hương trên người cô cũng
khác. Không phải mùi hương đắt tiền của hoa oải hương nước Pháp. Hạo
Thiên cũng đang nằm trên chiếc giường nệm cứng của một khách sạn bình
dân…Nhưng mà anh vẫn muốn yêu cô gái đó. Bản năng hay cảm xúc, Hạo Thiên cũng không nhớ….Chỉ biết từ khi dòng nước mắt của cô thấm qua môi mình
thì Hạo Thiên đã không dừng lại được, dù anh ý thức rất rõ, người nằm
dưới thân lúc này không phải là Diễm Thu. Nhưng anh vẫn tiến tới, vẫn
quấn lấy cô không chỉ có một lần…
Người Hạo Thiên kết hôn tên là Lâm Hân. Vẻ đẹp của cô không chỉ từ
ngoại hình hay khí chất. Cảm giác yên ổn, khoan khoái dễ chịu, nhớ nhung da diết đến một cách chậm rãi nhưng khi Hạo Thiên nhìn lại, nó đã quấn
chặt lấy anh rồi.
-Hiện giờ mày hạnh phúc không?
Một đứa bạn thân hỏi Hạo Thiên như thế. Anh mỉm cười, gật đầu…Hình
bóng nhỏ bé mỉm cười khi cánh cửa nhà bật mở lại hiện ra trước mắt Hạo
Thiên.
Anh đẩy cửa phòng…Bên trong….
-A….a……..a………
Một tiếng hét vang lên trong đêm vắng. Thân hình Hạo Thiên bị đẩy
mạnh. Sức không nhiều nên anh chỉ hơi loạng choạng. Đến khi định thần
nhìn kỹ, người mới đẩy Hạo Thiên là một đứa bé. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng, đôi mắt nhìn Hạo Thiên như muốn giết người:
-Ông…ông đi đi….Ông không được ở đây nữa. Ông đi đi…Tôi ghét ông…Ông đi đi!
Trước khi ngủ, cô bé xinh xắn Khải Hoa đã mang album gia đình ra
khoe. Cô bé và gia đình chỉ mới chụp chung vài tấm hình. Có 2-3 tấm chụp chung với ông bà nội, anh hai, ba mẹ….Hai anh em cũng chụp vài tấm với
ba.
-Ba em nè anh…Đây là ông bà nội, đây là mẹ. Em nè…
-Ừ.
Vọng Thiên cắn chặt môi nhìn người đàn ông trong ảnh. Đó là người mẹ
nhìn thấy và khóc. Tại ông ta…Tại ông ta ba mới buồn. Tại ông ta…
Nhưng mà…Ông ta lại là ba của Khải Hoa -Khải Lạc. Nếu ông ta…
-Nếu ba em bị ai đó đâm nát như đâm con gấu vậy, em sẽ thế nào?
Khải Lạc- Khải Hoa sợ hãi nhìn nhau. Khải Hoa chợt mếu máo, cái miệng nhỏ méo xệch đi:
-Em sợ lắm…Sợ lắm anh ơi! Em…
-Em sẽ đánh, đánh, đánh người đó chết -Khải Lạc cất giọng, mắt long
lên – Ba em, ba em là người tốt. Em ghét, em hận người đó suốt đời. Dù
cảnh sát bắt, em cũng không sợ. Em sẽ đánh chết người đó lại. Em…
Ba em là người tốt. Ba anh cũng là người tốt. Vậy ai mới là người xấu đây? Ai mới là người Vọng Thiên phải hận đây?
Cậu bé không muốn Khải Hoa sợ hãi. Không muốn Khải Lạc hận mình.
Nhưng cũng không muốn ba đau lòng như vậy. Không muốn mẹ lại đón xe đến
đây nhìn người đàn ông ấy. Không muốn mẹ khóc….Không muốn…không muốn
đâu…
Không đâm nát người đàn ông đó thì phải làm sao mới được? Ông ta đừng ở đây nữa. Khi không thấy ông ta, mẹ cũng đến nhà này nhưng không khóc. Mẹ chỉ khóc lúc nhìn thấy ông ấy dẫn Khải Hoa -Khải Lạc bước ra thôi.
-Ông đi đi….!- Vọng Thiên lại tiếp tục đẩy Hạo Thiên, vừa đẩy vừa
khóc nấc lên -Ông đi đâu thì đi đi. Mẹ cháu thấy ông lại khóc. Cháu
không muốn lấy kéo đâm nát ông ra đâu. Cháu không muốn Khải Lạc và Khải
Hoa ghét cháu. Ông đi đi…Ra khỏi đây đi….Đi đi…
Hạo Thiên sau phút bất ngờ đang dừng lại, ngơ ngẩn. Cậu bé này chính
là bản sao của Trương Thiệu Hằng, từ đôi mắt sâu đến đôi môi mỏng hơi
mím lại. Ánh mắt này nữa….Song bây giờ là ánh nhìn đầy van nài, thống
thiết, khác hẳn vẻ dữ dội, ghen tuông chẳng che giấu của người kia.
-Cháu là….
-Ông đi đi! Đi đi!
Vọng Thiên vẫn gào thét khiến mọi người trong nhà đều giật mình. Lâm
Hân là người ra ngoài trước hết. Cô bỗng cất lên một câu hỏi bất ngờ:
-Mẹ cháu có phải tên là Diễm Thu không?