Ở nhà họ Trương, sự mất tích của Vọng Thiên làm mọi thứ rối tung lên.
Chân tay Thiệu Hằng run rẩy. Ở Thượng Hải này chuyện con cái nhà giàu có bị bắt cóc đòi tiền chuộc không phải là chưa từng xảy ra. Tiền thì
anh không thiếu, nhưng Vọng Thiên mới có 6 tuổi, bọn bắt cóc có gây bất
lợi cho nó không?
Một cảm giác đau lòng, xốn xang cũng dâng tràn trong lòng Diễm Thu. Thì ra tâm hồn cô không hề chết. Chỉ là….có
những khi chìm quá sâu vào nỗi hận, Diễm Thu quên mất rằng bên cạnh mình còn có một đứa trẻ. Đứa bé cô đã vất vả sinh nó ra trong nước mắt. Đứa
trẻ mà cô rất muốn âu yếm nhưng lại vì nó quá giống Thiệu Hằng nên khựng lại, cuối cùng đành đẩy nó ra xa.
Thiệu Hằng gần như điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Anh cũng báo án đến
đồn cảnh sát. Chưa đến 48 giờ thì chưa thể xem là mất tích, hơn nữa cũng chẳng có dấu hiệu gì là bắt cóc đòi tiền chuộc, cảnh sát chỉ có thể
tung người ra tìm kiếm chứ chưa thể công bố rộng rãi trong dân chúng,
tránh làm mọi người hoang mang.
Có một tin tức từ người lái taxi cung cấp. Buổi trưa có một cậu bé từ biệt thự họ Trương đón xe ra ngoài nội ô. Sau đó hình như cậu bé lên xe buýt. Nghe miêu tả hình dáng, quả là rất giống Vọng Thiên.
Lẽ nào…
-Sao rồi?
Đây là lần đầu Diễm Thu không nhìn Thiệu Hằng bằng cặp mắt thù địch.
Nhưng anh không có tâm trạng nào với phản ứng đó. Ngồi phịch xuống ghế,
giọng Thiệu Hằng nghe thật nặng nề:
-Chưa có tin tức gì mới cả. Không biết nữa…
-Chị có yêu thương gì nó đâu mà hỏi -Cửu Hồng nhếch môi- Từ ngày sinh nó ra đến giờ chị có quan tâm, chăm sóc gì cho nó đâu. Mà không có nó
coi như chị cũng hết nợ. -Giọng cô ta càng lúc càng mang đầy ý mỉa mai
-Ăn mừng đi chị!
-Em có thôi đi không? -Thiệu Hằng hét lên- Vào phòng đi!
-Anh hai à…Em chỉ muốn tốt cho anh thôi….Mấy năm nay anh chỉ biết
dung túng chị ta muốn làm gì đó thì làm nên giờ mới xảy ra chuyện đó. Có con đàn bà nào lấy chồng rồi mà cứ tơ tưởng tình cũ? Vậy mà anh cũng
cho qua được…Giờ tình cũ của cô ta về rồi đó…Nhưng mà -Cửu Hồng cay
nghiệt- Anh ta không thèm dòm đến nửa gương mặt chị. Tôi mới hỏi thăm và biết được, vợ chồng anh ta có hai đứa con sinh đôi gần 5 tuổi. Chỉ 2
năm sau khi chia tay chị là anh ta léng phéng ngay với người khác. Bây
giờ chị có chia tay anh tôi cũng không làm gì được nữa đâu. Con thì
người ta cũng đã có, còn có trai có gái nữa. Tôi nghe nói là bác Kỷ
thích hai đứa nhỏ lắm, thường mang đi khoe khắp nơi. Chị trở lại được
thì chỉ là một người tình thôi. Người tình trong bóng tối đó chị hai à…
-Bốp!
Thiệu Hằng vung tay lên. Cửu Hồng ôm lấy một bên má. Đôi mắt cô long
lên thật dữ tợn, như muốn thiêu đốt hai người trước mặt mình:
-Anh hai à…Anh bênh vợ như vậy, coi chừng có cái nón xanh đội trên
đầu đó. Vọng Thiên giống anh thì giống, là con anh nhưng vợ anh lại
thông qua nó mà bày tỏ nỗi nhớ với người khác. Vậy mà anh cũng chịu
được. Tôi phục anh lắm anh hai à…Thằng đàn ông lý tưởng, khởi đầu cho
đám đàn ông hèn yếu, vô dụng. Tôi sẽ lập cho anh một hội như thế trên
mạng xã hội và cho anh làm nhóm trưởng. Anh chia sẻ được kinh
nghiệm…Biết đâu…
Thiệu Hằng đang giận dữ nên mỗi lời nói của Cửu Hồng như đang châm
dầu vào lửa…Bỗng nhiên ngay lúc đó điện thoại Diễm Thu chợt sáng lên. Là một dãy số quen thuộc. Số mà cô muốn xóa nhưng đã thuộc từng con số,
làm sao có thể buộc đầu óc lãng quên?
Là điện thoại của Hạo Thiên.
-Alo?
-Là anh đây.
-Dạ…
-Anh có nghe chuyện phía nhà em.
-Vâng!
-Nghe nói con em bị lạc phải không?
Cũng dần như vậy, Diễm Thu nhạy cảm, nhanh chóng hiểu ý trong lời nói của Hạo Thiên nên nhất định có ẩn tình bên trong. Cô lớn giọng hơn:
-Anh biết con em ở chỗ nào sao? Em…
-Em sang nhà anh đi. Anh có việc gấp muốn nói….Tới ngay đi!