Edit: Thái Thanh
Nguyệt Bán Thất hung dữ quay ra nhìn nhìn hắn.
Nữ quỷ cẩn thận bay lại đây, đặt chén nước lã xuống vèo một cái bay đi luôn.
Ở Địa Phủ, cái danh Đệ nhất trảo quỷ của Chung Quỳ quả là đúng với hắn.
Chung Quỳ một thân sát khí, cho dù là lão quỷ tu hành ngàn năm gặp hắn còn phải e sợ tám phần, chứ nói chi là một nữ quỷ mới chết cách đây vài ngày. Nếu chỗ này không phải là Vọng Hương Đài, thì nữ quỷ ngay lại cũng không dám lại gần chứ nói chi đưa nước.
Chung Quỳ ghét bỏ nhìn chén nước lã:“ Dòng thứ Bảy Mập keo kiệt bủn xỉn chỉ cho có miếng nước lã hà. Cho miếng canh Mạnh Bà cũng hỏng được luôn hả?”
Nguyệt Bán Thất:“.....”
Đậu má!!!!! Bảy Mập là thằng cha nào??
Hả????
Nguyệt Bán Thất:“ Một giọt canh Mạnh Bà trân quý vô cùng, ngươi uống cũng như không, vậy cho ngươi uống làm cái gì? Lãng phí canh của ta.” Nguyệt Bán Thất ngồi đối diện Chung Quỳ, nói:“ Sau này ngươi kêu cho đúng tên của ta đi. Hoặc là ngươi kêu ta là Mạnh gia ta cũng không ngại đâu hé.”
Chung Quỳ uống hết chén nước, nghe Nguyệt Bán Thất nói nhịn không được cười haha:“Ngươi mới đến Âm phủ bao lâu mà đòi tự xưng là gia, ngươi đánh thắng được ta đi rồi tính nha.”
Nguyệt Bán Thất không đáp lại những lời này của hắn, lảng sang chuyện khác:“ Ngươi hôm nay đến Vọng Hương đài có việc gì sao?”
Chung Quỳ gật đầu:“ Gần đây nhân gian có mấy việc, ta đến coi sao.”
Nguyệt Bán Thất mở bàn tay, bắt lấy một đám sương đen, đưa đến trước mặt Chung Quỳ:“Có liên quan tới cái này không?”
Chung Quỳ híp mắt, thò đầu lại nhìn kĩ đám sương đen trong tay Nguyệt Bán Thất:“ Đây là cái gì? Âm khí? Không, oán khí cũng không ít.” . ngôn tình tổng tài
Nguyệt Bán Thất gật đầu, đem chuyện lúc nãy kể lại cho Chung Quỳ nghe.
Chung Quỳ vẻ mặt đang ngứa đòn, nghe Nguyệt Bán Thất kể xong, dần nghiêm túc lên.
Chung Quỳ:“ Một dã quỷ không bị Hắc Bạch Vô Thường áp giải, mà còn cùng người sống minh hôn, vụ này vui à.”
Nguyệt Bán Thất: “Rồi vui chỗ nào? Loại chuyện này trước kia có từng xảy ra chưa?”
Chung Quỳ đứng dậy, đi qua quầy bên kia lấy một ấm trà qua.Đúng như hắn nghĩ, bên trong ấm trà chỉ toàn nước lã, Chung Quỳ uống một hồi, cảm thấy không thú vị, nghe Nguyệt Bán Thất hỏi, ngẩn đầu trả lời:“Đương nhiên có chứ, còn xảy ra nhiều là đằng khác. Trước kia nữa tử minh hôn đều bị chôn sống, các nàng ấy sau khi chết đi đều đến Diêm La Điện cáo trạng, rất phiền phức.”
Nguyệt Bán Thất:“ Kết quả như thế nào?”
“Còn có kết quả gì chứ.” Chung Quỳ nói:“ Các nàng đều uổng mạng, khó có thể đầu thai. Muốn đầu thai thì phải chờ cho oán khí tang đi, hoặc là dã quỷ cùng nàng minh hôn phải ở âm tào địa phủ chịu trừng phạt, các nàng mới có thể đầu thai.”
Nguyệt Bán Thất:“ Hoặc là?”
Chung Quỳ:“Các nàng ấy trời thành oán quỷ, không biết quay đầu, trở thành quỷ đói.”
Nguyệt Bán Thất gật đầu, trở thành quỷ đói ở địa ngục chịu trừng phạt cũng không có gì khác biệt.
Rõ ràng là người bị hại lại có thể bất cứ lúc nào trở thành kẻ hại người.
“ Ta uống no rồi.” Chung Quỳ đứng lên, bàn tay quơ một cái, đem đám sương đen trên tay Nguyệt Bán Thất lấy đi:“ Cái này ta mang đi, bảy ngày sau, ta mang dã quỷ đó đến đây.”
Nguyệt Bán Thất:“ Đi đi.”
Nguyệt Bán Thất nhìn Chung Quỳ đi rồi, biến mất trên đường cái. Sau đó hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài.
Lúc này đã là chập tối, chắc hẳn sẽ không có người đến nữa.
Quán trà nằm tại điểm giao nhau giữa hai giới Âm Dương. Cho dù là mặt trước của quán là nhân gian, thì khách đến đây cũng không phải con người.
Trường hợp của cô gái đi nhầm vào đây lúc sáng, là một trường hợp rất hiếm gặp.
Ngoại trừ Chung Quỳ đến chỗ này để bàn công việc, ngồi đây uống vài chén nước, thì công việc của Chung Quỳ là trảo quỷ, quanh quanh co co với đám đầu trâu mặt ngựa.
Cuộc sống hiện tại của hắn rất náo nhiệt. Cho dù đã là ban đêm, nhưng bên ngoài vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt.
Nguyệt Bán Thất không hề để ý tới những thứ náo nhiệt này, hắn cách một khung cửa sổ nhìn thứ ánh sáng đang từ xa bay đến quán trà. Chờ cho ánh sáng kia tiến vào quán liền lập tức hóa thành một cô gái mặc cổ phục.
Dáng dấp của cô gái này rất đẹp, cũng rất đoan trang. Váy dài màu xanh cùng màu vàng chất chồng lên nhau. Trên trán mọc một đôi sừng dài, trên đầu dùng ngọc trai làm trang sức.
Đây là một long nữ.
Nàng là một nữ Long thần nào, nói thiệt hắn nhớ không ra.
“Một ấm trà.” Long nữ ngồi xuống, nói.
“Chỉ có nước lã.”
Long nữ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột ngột kinh ngạc, mở to đôi mắt lên:“ Ai nói không có trà.......Hả? Ngươi là ai?”
Nguyệt Bán Thất mỉm cười đáp lời:“ Ta là Mạnh Bà mới nhậm chức, Nguyệt Bán Thất.”
Trên mặt Long nữ lộ rõ vẻ kinh ngạc:“Mới nhậm chức? Nam tử?”
Thất Bán Nguyệt:“Có gì bất ngờ lắm sao? Sao lại không được là nam tử?”
Long nữ ngẩn ra, sau đó giật mình nói:“ Đúng đúng, nam nữ đều giống như nhau không có gì khác biệt, mười phương như nhau đều từ bi, ngươi nói đúng haha.
Nguyệt Bán Thất cười nói:“ Nước trà một chút nữa mới có. Ta vừa mới chưởng quản Vọng Hương Đài, có một số việc còn chưa hiểu thấu.”
“Xuất gia hành đạo, đúng là có một số việc không thể hiểu hết, bất quá là ta thấy ngạc nhiên nên muốn hỏi thôi, cũng không có ý tứ uống trà.”
Nguyệt Bán Thất đưa cho nàng một chén nước lã.
Hắn đại khái cũng đoán được người đứng trước mặt mình là ai, Long nữ một mình theo tu đạo Phật, ngoài vị kia chắc cũng chẳng còn ai khác, vị kia lúc tám tuổi sau khi nghe Văn Thù Đồ Bồ Tát giảng kinh liền đi vào Phật đạo Bà Kiệt La Long Vương nữ nhi.
“Tới nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh?” Thất Bán Nguyệt hỏi.
Long nữ gật đầu.
“Địa Tạng Vương Bồ Tát ở Thiên điện thứ năm.”
Long nữ:“Cảm ơn, ta hằng năm ở Linh Thứu sơn tu Phật, đối với những âm chức nơi đây không rõ ràng lắm, thất lễ rồi.”
Nguyệt Bán Thất:“Không sao.”
Long nữ hành lễ với Nguyệt Bán Thất, xoay người đi đến âm phủ, nàng dừng cước bộ, xoay người đối diện với Nguyệt Bán Thất, nói:“ Ta thấy được nhân quả trên người ngươi, nếu ngươi muốn ở chỗ này lâu dài thì ngươi nên nhanh chóng chặt đứt duyên phận kiếp trước đi.” Nói xong liền xốc màng đi rồi.
Nhân quả?
Hắn cái gì cũng không nhớ, trên sổ Sinh Tử cũng không tra ra được gì, bảo hắn làm sao chặt đứt duyên phận đây?
Đêm hôm đó, cho dù trong quán trà yêu ma quỷ thần qua qua lại lại ồn ào náo nhiệt, hắn cũng không bình tĩnh lại được.
Nguyệt Bán Thất vốn định tìm tiểu Long nữ hỏi lại một lần nữa, kết quả hắn đi đến thiên điện thứ năm, từ rất xa nhìn thấy nàng cùng Địa Tạng Vương Bồ Tát, hai người ở trong nội điện ngồi trên đệm cối nghe giảng Kinh Phật. Một người nghiêm túc nói, một người nghiêm túc nghe, quên cả trời đất.
Cửa nội điện không đóng, nhưng cho dù bên ngoài có huyên náo, ồn ào như thế nào thì cũng dường như không ảnh hưởng đến hai vị thần minh đang hăn say nghe giảng Kinh Phật bên trong kia.
Nguyệt Bán Thất mơ mơ hồ hồ nghe một hồi kinh Phật, sau đó xoay người rời đi.
Không nên quấy rầy hai người họ, mặt khác cho dù hắn nghe nhưng hắn cũng nghe không hiểu.
Nguyệt Bán Thất không biết chính mình là ai, nhưng hắn dám chắc rằng trước kia hắn cùng Phật pháp một chút liên quan cũng không có.
Xoay người rời đi, Nguyệt Bán Thất nhàm chán đi quanh một vòng tiểu điện. Canh Mạnh Bà hắn nấu một nồi rất to, có nhóm tiểu quỷ phụ trách phát canh, còn có nhóm tiểu quỷ phụ trách đăng kí, hắn rời đi một hồi cũng không sao.
Hắn định đi dạo một vòng quanh âm phủ.
Kết quả ngẩn đầu nhìn thấy Thôi Phán Quan ôm một chồng sách đi đến đây.
Nhìn thấy Nguyệt Bán Thất xuất hiện ở đây, Thôi Phán Quan có chút kinh ngạc:“ Ngươi sao lại đến đây? Không ở cầu Nại Hà hả?”
Nguyệt Bán Thất:“ Cầu Nại Hà không có việc gì. Ta nhàm chán đi dạo một vòng thôi.”
Thôi Phán Quan:“ Nếu ngươi không có việc gì thì lại đây giúp ta một chút. Nơi này xảy ra chút việc, Diêm Vương còn đang phát hỏa kia kìa.” Nói xong còn lắc đầu, hiển nhiên Thôi Phán Quan còn bị bộ dạng phát hỏa của Diêm Vương dọa sợ.
Nguyệt Bán Thất:“ Xảy ra chuyện?”
Thôi Phán Quan lôi lôi kéo kéo Nguyệt Bán Thất, lôi hắn đi đến chính điện:“ Việc này chút xíu nói, ngươi đi theo ta trước rồi tính.”
Nguyệt Bán Thất cứ như vậy một đường bị kéo đến chính điện, cũng chính là điện Diêm Vương nằm ở trung tâm của địa phủ, nơi xử lí công việc của CEO Diêm Vương.
Tại đại sảnh chính điện, trên vị trí chủ thượng, Diêm Vương quả nhiên là vẻ mặt âm trầm tràn đầy tức giận mà ngồi đó.
Thấy Nguyệt Bán Thất xuất hiện vẻ mặt âm trầm của Diêm Vương lập tức tiêu tan:“ Sao em lại đến đây?''
Nguyệt Bán Thất ngẩn đầu nhìn Diêm Vương.
Đây là một người rất rất trẻ, là một chàng trai anh tuấn, đôi mắt u ám đen huyền chăm chú nhìn Nguyệt Bán Thất, tuy rằng tức giận đã tiêu tán, nhưng khuôn mặt cũng thật lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, không hổ là Diêm Vương, chỉ một nét mặt thôi cũng tràn đầy khí thế vương giả.
“Diêm Vương bệ hạ.” Nguyệt Bán Thất cung kính nói.
Diêm Vương trầm mặt, chớp chớp đôi mắt nói:“ Ta gọi là Ngụy Thập Nhất.”
Thôi Phán Quan.........
Gì vậy chời????
Má ơi gặp maaaa!!
Không đúng không đúng, phải là ở âm tào địa phủ gặp người sống!!!!!!!!!!!!!
Bệ hạ tự giới thiệu tên mình, nhưng mà từ lúc ngài nhận chức Diêm Vương tới bây giờ đều không hề nhắc tới cái tên này luôn á.
Chung quy thì cái tên này.....quá quê mùa.
Lấy họ cộng với số để đặt tên, chỉ có những chỉ có những gia đình nghèo khó ở nhân gian mới đặt vậy thôi á.
“Tự Huyền Cơ, em có thể gọi ta là Huyền Cơ.” Diêm Vương tiếp tục nói.
Chồng sách trên tay Thôi Phán Quan muốn rớt ra luôn.
Hắn hôm nay chắc là làm việc nhiều quá sinh ra ảo giác, mẹ ơi hôm nay Thôi Phán Quan hắn gặp một chiện rất là rất là ân vờ lí bơ bồ.
Hay là hắn nên đi theo Long nữ đến nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh để cho thần trí thanh tỉnh một chút.
Thôi Phán Quan xoay người muốn chạy lại nghe Diêm Vương lạnh lùng nói:“ Ngươi, hôm nay dám bước chân ra khỏi cửa đại điện, liền cuốn gói đi đến mười tám tầng địa ngục ngồi chồm hỗm ba năm cho ta.”
Thôi Phán Quan cả người run lên, trở lại rồi trở lại rồi.
Diêm Vương mặt lạnh trở lại rồi.
Không có gì thay đổi, không có gì thay đổi.
- ------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Khi Diêm Vương nhậm chức.
Chung Quỳ: Ê nghe nói Diêm Vương tân nhậm chút nữa đến hả?
Thôi Phán Quan: Ừm.
Sau đó.....
Chung Quỳ( nhỏ giọng):Trẻ quá à, tin tưởng được không?
Diêm Vương: Ta tên Ngụy Thập Nhất.
Chung Quỳ: Há há há há, đậu má cái tên này........
Phanh!!!!!
Thôi Phán Quan(Cẩn thận nhìn Chung Quỳ bị nồi sắt chọi trúng)
Diêm Vương: Tự Huyền Cơ. Có vấn đề gì không?
Thôi Phán Quan và các âm chức khác( lắc đầu lia lịa): Không có!!!!!!
Sau này..
Nguyệt Bán Thất: Phán Quan nói ngươi lúc nào cũng mang nồi sắt theo bên mình hả?
Diêm Vương: Hả? Đâu có đâu.
Nguyệt Bán Thất: Tiền nhiệm không có ai đem sao?
Diêm Vương: Người tiền nhiệm mới đều mang theo ba ngọn hỏa diễm,ta nghĩ muốn uy hiếm bọn họ một chút, tiện đường đi qua địa ngục tầng thứ chính chôm luôn mấy cái nồi.
Nguyệt Bán Thất:....à..ừm.