Edit: Thái Thanh
Nguyệt Bán Thất giúp Thôi Phán Quan nhặt sổ sách lên, hỏi:“Có chuyện gì cần ta giúp đỡ?”
Thôi Phán Quan bình tĩnh lấy lại tinh thần nhìn Nguyệt Bán Thất.
Nguyệt Bán Thất hơi khó hiểu khi Thôi Phán Quan nhìn hắn như vậy, ánh mắt của Thôi Phán Quan nhìn hắn có lo lắng, còn có....đồng tình?
Diêm Vương lạnh giọng, mở miệng nói:“ Dạo gần đây, số lượng vong hồn ít đi rất nhiều.”
Nghe Diêm Vương nói chuyện, Thôi Phán Quan run lên, lập tức đoạt lấy sổ sinh tử trong lòng ngực Nguyệt Bán Thất, vẻ mặt rất nghiêm túc mà nói:''Sổ sinh tử thường xuyên có vong hồn không đúng thời gian giao định đến báo danh, khi Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn ít nhiều gì cũng có lúc sai sót, Chung Quỳ là nhận loại chuyện này, hắn phụ trách đi bắt những âm hồn dã quỷ lưu lạc này, áp giải về âm phủ. Nhưng mà gần đây số lượng vong hồn tẩu thoát quá nhiều, không thể tra ra được. Hơn nữa những vong hồn này thường tụ tập ở một chỗ mà biến mất, loại tình huống này đúng là khác thường.”
Nguyệt Bán Thất Nhìn sổ sinh tử có một chỗ lớn không có tên, hỏi:“ Loại chuyện này trước đây có từng xảy ra sao?”
Diêm Vương trả lời:“ Trừ khi có chiến tranh xảy ra, người chết nhiều vô số kể, âm tào địa phủ lo liệu không kịp, mấy ngàn âm hồn không đến đây báo danh, nhưng sau đó đều được áp giải trở về.”
Thôi Phán Quan:'' Tuy rằng đã phái Chung Quỳ đi xử lí, nhưng bây giờ sửa sang lại danh sách âm hồn mất tích rất phiền phức, thế nên mới kêu ngươi đến đây giúp đỡ.''
Nói xong, Thôi Phán Quan lấy vài quyển sách trong tay đưa cho Nguyệt Bán Thất, sau đó nhỏ giọng nói:''Bây giờ chưa tra được nguyên nhân, nhưng mà hôm nay lại có ba âm hồn đang trên đường áp giải về âm phủ bị cướp đi, bệ hạ cảm thấy rất mất mặt nên mới vừa....''
''Thôi Phán.” Diêm Vương vẻ mặt âm trầm nhìn Thôi Phán Quan.
Thôi Phán Quan ho khan một cái, sau đó cuối đầu sửa lại sổ sách trên tay mình.
Nguyệt Bán Thất:''.....'''
Từ từ, khoan!!
“Ngươi nói giữa đường bị cướp?'' Nguyệt Bán Thất nghi hoặc hỏi
Thôi Phán Quan định mở miệng, chợt ngẩn đầu nhìn Diêm Vương một cái, sau đó lại cuối đầu ngậm miệng.
Diêm Vương nhìn Nguyệt Bán Thất, nói:'' Hắc Bạch Vô Thường đang áp giải vong hồn đến nửa đường thì vong hồn biến mất.”
Nguyệt Bán Thất:''Có thể làm như vậy luôn hả?''
Thôi Phán Quan:'' Tất nhiên là không được, mấy chuyện này hồi đó giờ chưa bao giờ xảy ra, nơi....thôi ta đi làm việc đây, bệ hạ.”
Nhìn sắc mặt Diêm Vương khó coi, Nguyệt Bán Thất cũng không hỏi tiếp, cuối đầu sửa sang lại sổ sách.
Nguyệt Bán Thất nhìn hai quyển sách ghi chép tên vong hồn báo danh đi đến địa phủ đều được phân loại gọn gàng, quả nhiên như lời Thôi Phán quan nói, những vong hồn mất tích đều ở cùng một thành phố. Gần đây có hai vong hồn mất tích, nơi sinh thế mà lại cũng chung một bệnh viện, thời gian mất tích đều trùng khớp với nhau.
Cùng một địa điểm? Cùng một khoảng thời gian?
Nguyệt Bán Thất sửa sang lại sổ sách, nhìn từ đầu tới cuối lại một lần.
“Đây đều là những người mệnh âm.'' Nguyệt Bán Thất nói.
Thôi Phán Quan đang sửa sang lại tư liệu, không để tâm tới chỗ này, nghe Nguyệt Bán Thất nói, sau đó lại mắng một câu:'' Âm Mệnh? Lại là những đạo sĩ đáng ghét đó?''
'' Không phải âm mệnh mà là tháng âm, ngày âm, giờ âm.”
Diêm Vương:“ Âm năm, sáu mươi mốt năm lặp lại một lần.''
Thôi Phán Quan:'' Hai mươi ba năm trước vừa vặn là âm năm.''
Thôi Phán Quan vừa nói xong, ba người nhất thời trầm mặt, Nguyệt Bán Thất cuối đầu lật sổ xem lại, quả nhiên, trong danh sách người mang mệnh âm có một cái tên quen thuộc, Hữu Thiên Nhân.
Năm âm, tháng âm, ngày âm, những người này rất hiếm gặp. Mà người có bát tự thuần âm thể chất rất yếu ớt, dễ gặp những cái không nên gặp, những người này thường hay đoản mệnh.
Cô gái tên Lý Thiến Thiến lúc trước đi vào trà quán đã từng nói người minh hôn cùng nàng tên là Hữu Thiên Nhân.
Đây là trùng hợp sao?
Nguyệt Bán Thất nhìn lại thời gian mà Hữu Thiên Nhân mất, là năm năm trước.
Năm năm trước người này mới tròn mười tám tuổi. Nguyên nhân chết ghi là uổng mạng
Cái gọi là uổng mạng thật ra là tự sát hoặc là bị tai nạn ngoài ý muốn, hoặc là số mệnh hắn đã được sổ sinh tử dự đoán sẽ phải chết oan uổng.
Mà những người uổng mạng này thọ mệnh chưa hết, bởi vì không biết khi nào họ chết đi, cho nên Hắc Bạch Vô Thường thường bỏ sót lại, quanh quẩn ở lại dương gian. Cho đến khi nào bị Thôi Phán Quan phát hiện thì mới được câu hồn về địa phủ.
Hoặc là những vong hồn này bị bỏ quên cả ngàn cả trăm năm, trở thành một lão quỷ. Hắc Bạch Vô Thường câu hồn không được đành phải nhờ Chung Quỳ ra tay.
“Người này ba năm trước mới phát hiện là để sót lại dương gian, lúc ấy liền phái Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn.”Thôi Phán Quan nói:'' Nhưng mà tìm hắn ba năm, chẳng có một tí tung tích, giống như là hắn đã biến mất khỏi cõi đời này rồi vậy.”
“Một đám phế vật.” Diêm Vương lạnh giọng nói.
Thôi Phán Quan im lặng quay đầu, nghĩ nghĩ hình như Diêm Vương la luôn mình rồi.
Nguyệt Bán Thất: “ Ta nghĩ hẳn sắp bắt được hắn rồi.” Sau đó liền đem chuyện của Lí Thiến Thiến cùng đám sương đen đã đưa cho Chung Quỳ kể lại một lần.
Thôi Phán Quan vẻ mặt cảm động, hừ lấy nhiều năm kinh nghiệm làm việc của hắn, có lẽ Hữu Thiên Nhân chính là người then chốt trong chuỗi chuyện này, rút củi là phải rút đáy nồi, một lưới tóm gọn, hắn sẽ chẳng phải khổ cực tăng ca nữa.
Cho dù là quỷ thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.
“Nếu lần này không có thiệt hại gì, có thể không trừ tiền lương không?'' Thôi Phán Quan đôi mắt rưng rưng hỏi Diêm Vương.
Diêm Vương:“ Câm miệng.”
“Haizz.” Thôi Phán Quan câm miệng.
Nguyệt Bán Thất kinh ngạc:“ Còn có tiền lương nữa hả?''
“Đương nhiên, còn có tiền thưởng cuối năm, âm tào địa phủ cũng phải sống mà.”
Đừng tưởng rằng tiền âm phủ không có giá trị.
Âm tào địa phủ cũng phải ăn cơm, mặc quần, mua áo. Năm đó, Đầu Trâu mặt Ngựa ăn hối lộ mà mở cửa sau cho phàm nhân bị Diêm Vương tẫn một trận. Lục Phán Quan vì nhậu cùng Chu Nhĩ Đán cuối cùng say mèm bị người ta sửa lại sổ sinh tử, cũng bị Diêm Vương đập một trận.
Cũng may Chu Nhĩ Đán không phải người xấu, sau này về dạy dỗ lại con cháu đi theo con đường tu đạo bù lại, nếu không thứ mà Lục Phán Quan chịu sẽ không phải là một ít đập kia đâu.
“Còn bao lâu nữa mới đến ngày hẹn.” Diêm Vương hỏi.
Nguyệt Bán Thất nhớ lại một chút:''Buổi chiều sáu ngày sau.''
“Ta đến Vọng Hương đài chờ với em.”
Nguyệt Bán Thất không cự tuyệt, gật đầu đồng ý.
Rời đại điện, trở về cầu Nại Hà, quả nhiên nhìn thấy những vong hồn bên cầu khóc lóc om sòm. Nguyệt Bán Thất mặt không đổi sắc đi đến, mắt cũng không thèm liếc một cái.
Ngược lại, lại có một cô gái xinh đẹp mặc váy dài nhìn thấy Nguyệt Bán Thất, không phân biệt nặng nhẹ hô:“ Này, ngươi là ai? Là âm quan ở nơi đây phải không? Nói cho bọn họ biết, ta không uống canh, ta uổng mạng mà chết khi chưa tròn hai mươi lăm tuổi nữa, thật vất vả mới có thể đầu thai, ta đến đây không phải chỉ để uống một chén canh Mạnh Bà đâu.”
Nguyệt Bán Thất quay đầu nhìn cô gái. Cô ta gương mặt cao ngạo nhìn Nguyệt Bán Thất, Nguyệt Bán Thất quay đầu hỏi tiểu quỷ:'' Nàng ta không xuống địa ngục sao?”
Cô gái trừng mắt:“ Ngươi có ý gì?”
Tiểu quỷ cuối đầu, chậm rãi trả lời:'' Mạnh...”
Nguyệt Bán Thất trừng mắt.
Tiểu quỷ lập tức sửa miệng:“ Mạnh gia đại nhân, âm hồn này lúc còn sống tính tình nhỏ nhen, ích kỉ. Nhưng chưa bao giờ làm việc gì quá xấu xa, mà lại uổng mạng. Một hai đòi sống đến năm hai mươi lăm tuổi, nếu không sẽ không chịu xuống địa ngục.”
Cô gái tràn đầy đắc ý:'' Nghe chưa, ta cũng không phải người xấu.”
Tiểu quỷ tiếp tục nói tiếp:'' Nhưng mà cô gái này lại hay khẩu nghiệp, nhục mạ người khác, không tu khẩu đức, cho nên Diêm Vương phán cô ta đầu thai vào súc sinh đạo, cũng phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.”
Cô gái trợn tròn mắt nói:'' Súc sinh đạo? Không phải ta nói là ta sẽ đầu thai vào gia đình nào giàu có sao hả? Ta muốn sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý ngươi có nghe không? Cái quần gì mà súc sinh đạo, ta không đi. Ta_____”
Nguyệt Bán Thất lười quan tâm, bắt lấy tay âm hồn xoay người ném xuống cầu Nại Hà, quay lại nhìn tiểu quỷ nói:“ Khi nào mà nàng ta hết la lối, thì cho ngưới vớt lên, nếu nàng ta còn la, mặc kệ, ném tiếp. Một hàng dài như vậy, không phải chỗ để cho các nàng náo loạn. Ai cũng sốt ruột đầu thai cả. Đừng để cho ta nói lại lần thứ ba.”
Tiểu quỷ cuối đầu dạ vâng.
Vị nam Mạnh Bà này so với hai vị tiền nhiệm trước kia thì hơi bạo lực một chút. Hồi đó Mạnh Khương đại nhân còn khuyên bảo một chút, Mạnh gia bà bà thì còn ngồi nói lí lẽ với họ. Còn trực tiếp ném người xuống sông thì chắc chỉ có vị trước mặt này.
Nhìn thấy kết cục của cô gái, những âm hồn đang nháo nhào náo loạn lặp tức im miệng. Trong một khoảng thời gian ngắn, cầu Nại Hà thế nhưng lại rất yên tĩnh.
Nguyệt Bán Thất vào Vọng Hương Đài, bắt đầu nấu canh.
Âm tào địa phủ thế nhưng đối với khái niệm thời gian rất mơ hồ. Nếu không phải trong quán trà có lịch ngày cùng đồng hồ thì Nguyệt Bán Thất thậm chí khó có thể nhớ rõ hôm nay là hôm nào.
Trôi qua rất nhanh, cũng sắp tới ngày dự tính rồi.
Lí Thiến Thiến cùng Chung Quỳ, một người cũng không gặp.
Chỉ có Diêm Vương ở trong quán trà, một ngụm rồi lại một ngụm ngồi im uống nước lã.
Một ngụm nước rất ít, uống suốt hai giờ cũng chưa uống xong.
Boss của địa phủ ở trước mặt mình trầm mặt uống nước, Nguyệt Bán Thất cảm thấy áp lực quá đi thôi.
Một lúc lâu, mới nghe Diêm Vương hỏi một câu:'' Ở chỗ này cảm thấy quen không?''
Nguyệt Bán Thất gật đầu:'' Quen.”
“Thích chỗ này không?''
Nguyệt Bán Thất nghĩ nghĩ một chút, nói lời thật lòng:“ Cũng không thể nói rõ là thích hay không thích, chỉ là cảm thấy ở nơi này rất tốt.
Diêm Vương gật đầu, rũ mắt nhìn mặt bàn.
Nguyệt Bán Thất cảm thấy không khí có chút căng thẳng, lúc Nguyệt Bán Thất định nói chuyện, một bóng người từ cửa nhân gian chạy vào, vọt tới trước mặt Diêm Vương, lấy ly nước trước mặt uống một hơi, chờ cho hắn nhìn rõ người trước mặt mình là ai, hắn hận không thể đem ly nước mình vừa uống vào sặc ra tại chỗ.
“Diêm, Diêm, Diêm________''
Diêm Vương trừng mắt:'' Nói chuyện đàng hoàng.”
“Bệ hạ.” Đỗ Vật cuối cùng cũng nói được một từ hoàn chỉnh.
Diêm Vương:''Chung Quỳ đâu?''
Đỗ Vật:'' Cậu đang đi bắt tên yêu đạo kia.”
Cậu? Nguyệt Bán Thất quay đầu nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt.
- ------------------------------------------
Lời nói của tác giả:
Nguyệt Bán Thất:Tiền lương một tháng của ngươi nhiều không?
Thôi Phán Quan: Một trăm triệu minh tệ.
Nguyệt Bán Thất: Một lần bị trừ lương nhiều hay ít?
Thôi Phán Quan: Ít nhất mười triệu minh tệ.
Diêm Vương: Em yên tâm, ta sẽ không trừ lương của em.
Thôi Phán Quan: Vì cái gì hắn được đối xử đặc biệt!
Diêm Vương: Ngươi là vợ ta hay gì?
Thôi Phán Quan:.....Ta cái gì cũng chưa nói, muốn trừ thì trừ.
Diêm Vương: Ừm.
Nguyệt Bán Thất:???