CHƯƠNG 96: KẺ THAM TIỀN
Hai người quen cửa quen đường, rất nhanh đi xuống lầu, rồi chui vào xe.
Viên Tử Hàm có chút bức xúc bất an, vừa rồi vẻ mặt Lý Thiên Cương nhìn qua giống như sắp sụp đổ, hơn nữa Thượng Quan Mộc đối với thỉnh cầu của hắn không để ý tới, lúc này cũng không biết thế nào rồi, chắc sẽ không đến mức tự sát đi!
Viên Tử Hàm trong lòng càng không yên , quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc đang lái xe.
“Anh thật sự không có ý định dính líu đến chuyện này sao ?”
Thượng Quan Mộc thấy vẻ mặt lo lắng của Viên Tử, hướng về phía cậu nhướng mi, vẻ mặt cùng bộ dạng ’ ta không có liên quan’, sâu kín nói : ” Cậu cũng thấy đấy, không phải tôi không muốn dính líu, mà là Lý Thiên Cương vẫn chưa rõ tình trạng, không chịu phối hợp điều tra với tôi mà thôi “
“Tôi thấy bộ dạng kia của hắn giống như thật sự có nỗi khổ tâm, nếu không anh giúp đỡ hắn đi, hơn nữa, anh không phải đã đầu tư hai tỷ sao? Nếu anh buông tay mặc kệ , hai tỷ này liền thật sự không còn , anh không đau lòng nhưng tôi đau lòng !”
Hai tỷ, nếu thật sự vô duyên vô cớ mất trắng hai tỷ, là người đều sẽ đau lòng. Tuy rằng Thượng Quan Mộc ngoài miệng nói không có liên quan, nhưng Viên Tử Hàm biết, trong lòng hắn vẫn là quan tâm, bằng không lúc đầu Lý Thiên Cương nói chuyện này, hắn cũng sẽ không quan tâm rồi . Nghĩ như vậy, Viên Tử Hàm lại hậu tri hậu giác phát hiện, Thượng Quan Mộc cư nhiên lại lừa mình lần nữa, nhân cơ hội này lừa gạt mình, đáp ứng điều kiện của hắn.
Bất quá Viên Tử Hàm trong lòng rõ ràng, Thượng Quan Mộc đối với mình đưa ra điều kiện hẳn là sẽ không quá xảo quyệt, trong lòng vừa nghĩ như vậy, đối với chuyện Thượng Quan Mộc lừa dối cậu cũng dần dần bình thường trở lại. Bất quá tình huống lúc này vẫn là không thể không nói.
” Anh cái đồ tham tiền!”
Thượng Quan Mộc thấy Viên Tử Hàm vẻ mặt đau lòng càng thêm cao hứng, ha ha cười khẽ một cái, cũng thật sự vui vẻ. Lý Thiên Cương biết rõ sự tình không báo đích xác khiến hắn cảm thấy tức giận. Nếu là đem một trăm triệu cùng hai tỷ đặt ở trước mặt của mình, hắn tin không ai sẽ ngốc đến mức chỉ lấy hai tỷ. Mà Lý Thiên Cương làm như vậy đơn giản không phải mất đi một trăm triệu .
“Vậy anh ngược lại quản hay không quản đây?”
Viên Tử Hàm cảm thấy vẻ mặt Thượng Quan Mộc dễ coi rất nhiều, lo lắng trong lòng theo nụ cười của Thượng Quan Mộc lập tức liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi , bức thiết truy hỏi hắn.
“Tôi hữu tâm vô lực (*), chuyện này tôi quản không được “
(*) Hữu tâm vô lực ( 有心无力 ): có lòng nhưng không có sức, lực bất tòng tâm
Thượng Quan Mộc muốn trêu đùa Viên Tử Hàm, cố ý nói như vậy.
“Làm sao có thể, tôi biết anh nhất định sẽ có biện pháp đúng hay không!”
Nhìn như câu hỏi, nhưng từ miệng Viên Tử Hàm nói ra nhưng lại là trăm phần trăm khẳng định. Suy nghĩ của Thượng Quan Mộc cậu biết, chỉ có hắn không muốn quản, không có hắn quản không được.
Trên thực tế cũng là như thế!
Chuyện này Thượng Quan Mộc nếu nói mình quản không được, vậy cậu thật sự là không biết phải trông cậy vào ai, dù sao chuyện bắt quỷ cao thâm như vậy, nhưng không phải ai cũng có thể làm được.
Thượng Quan Mộc hướng về phía Viên Tử Hàm cười, nói : “Như thế nào lúc này ngược lại tin tưởng tôi như vậy ?”
Nếu như bất cứ chuyện gì cậu cũng có thể bảo trì sự tin tưởng đối với tôi như vậy thì càng tốt.
“Tôi chỉ biết anh có thể! Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng vẫn là đuổi kịp Lý Thiên Cương, vừa rồi tôi thấy hắn rất không thích hợp, có lẽ chúng ta lúc này đi theo hắn còn có thể phát hiện một số thứ mà chúng ta muốn biết!”
Viên Tử Hàm thấy ánh mắt của Thượng Quan Mộc sáng quắc nhìn mình, chột dạ thúc giục nói. Ý tứ của Thượng Quan Mộc, cậu có thể hiểu.
Trước kia vì chuyện Âu Tiểu Lan, luôn cùng hắn tranh luận, hiện tại vì cái người gọi là Tiểu Nhược, vị hôn thê cậu chưa từng gặp mặt mà trăm phương ngàn kế muốn giấu diếm hắn, sau đó rời đi. Viên Tử Hàm biết mình giấu diếm sự tình như vậy, đối với Thượng Quan Mộc mà nói có chút không công bằng, nhưng cậu làm như vậy thật sự chỉ vì sau này có thể sống như một người bình thường, như vậy cũng là vì muốn tốt cho hắn.
Cậu ta luôn trốn tránh, Thượng Quan Mộc thật sự không biết Viên Tử Hàm trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Nhưng hắn biết mình càng bức bách cậu ấy, cậu ấy sẽ càng không nói. Chậm rãi thở ra một hơi, không nói gì nữa .
Kỳ thật lời Viên Tử Hàm vừa nói, nghĩ tới ngược lại thật sự có vài phần đạo lý. Lý Thiên Cương đích xác che giấu một số chuyện bọn họ muốn biết, nhưng thấy bộ dáng hắn vừa rồi kiên quyết như vậy, cũng không trông cậy vào hắn có thể tự động nói ra cái gì . Oan hồn kia quấn chặt lấy hắn, đây nhất định là có nguyên nhân. Kết hợp với phản ứng vừa rồi của Lý Thiên Cương, trong lòng Thượng Quan Mộc đột nhiên có thể đoán chắc, oan hồn kia trước khi biến thành quỷ lúc còn sống là do Lý Thiên Cương sát hại, cho dù không trực tiếp sát hại, kia khẳng định cũng có liên quan.
Hai người suy nghĩ khác nhau, rất nhanh liền đi tới biệt thự Lý Thiên Cương, Thượng Quan Mộc như trước chọn một nơi tương đối bí ẩn ẩn thân. Sau khi hai người bọn họ đợi được một lát, phái sau đột nhiên chạy tới một chiếc Porsche màu đen. Chiếc xe kia xiêu xiêu vẹo vẹo tạo thành đường cong đi tới, cách cổng biệt thự một khoảng liền xuống xe .
Đó là xe của Lý Thiên Cương, Thượng Quan Mộc biết. Cùng Viên Tử Hàm liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời xuống xe đi theo phía sau Lý Thiên Cương.
Lý Thiên Cương trên người đầy mùi rượu, cho dù Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm hai người cách hắn không tính là gần, nhưng cái mùi khó ngửi kia vẫn xông vào mũi hai người, hai người lại đồng thời liếc nhau, có chút không biết thế nào.
Tửu lượng Lý Thiên Cương thế nào, Thượng Quan Mộc rất rõ, càng khó phân cao thấp. Tục ngữ cũng nói : ‘Rượu không say người , người tự say’ xem ra chuyện kia trong lòng Lý Thiên Cương thật đúng là lớn.
Lý Thiên Cương mặt đỏ gay nghiêng ngả từ trong xe bước ra, miệng lầm bầm nghe không rõ. Cước bộ phù phiếm, nhìn qua lúc này thật sự đã say. Mà ngay cả Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm hai người đi theo phía sau hắn , hắn cũng không cảm giác được.
“Tiểu Phương, Tiểu Phương, anh thật sự không phải cố ý, thật không phải cố ý…”
“Tiểu Phương, là ai?”
Viên Tử Hàm hạ giọng, tiến đến bên tai Thượng Quan Mộc nhẹ giọng hỏi.
“Tôi làm sao biết?” Thượng Quan Mộc có chút bất đắc dĩ nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái. Nói mình mỗi ngày cùng cậu ta một chỗ, làm gì có hứng thú với chuyện của Lý Thiên Cương. Tiểu Phương, tên phụ nữ, có lẽ…
Thượng Quan Mộc đem ánh mắt lóe sáng nhìn xung quanh biệt thự của Lý Thiên Cương, có lẽ cùng những thứ này có liên quan đi!
Viên Tử Hàm theo ánh mắt Thượng Quan Mộc cũng nhìn lại bên kia, chướng khí xung quanh biệt thự như trước vẫn còn, mà tựa hồ so với lần trước thấy còn muốn nhiều hơn, đây cũng không phải hiện tượng gì tốt.
Viên Tử Hàm có chút lo lắng nhìn Lý Thiên Cương, thân thể kia lảo đảo muốn ngã, quả nhiên khi tới cửa lớn thì rốt cuộc không dậy nổi .
“Ai, hắn té xỉu rồi, chúng ta qua xem sao đi “
Viên Tử Hàm thấy Lý Thiên Cương ngã xuống đất , vừa mới chuẩn bị đứng dậy chạy qua, thì bị Thượng Quan Mộc kéo lại.
“Chờ một lát “
Hắn không muốn bị Lý Thiên Cương cho là mình đang âm thầm điều tra hắn, hắn nhìn qua như là say, nhưng ý thức có lẽ vẫn rõ ràng. Đợi đến khi Lý Thiên Cương rốt cuộc không dậy nổi, hai người mới đi tới.
“Tiểu Phương, anh biết anh sai rồi, anh thật sự đã sai, em đừng trách anh, anh thật sự là lỡ tay, thật không phải là cố ý, Tiểu Phương, Tiểu Phương…”
“Hắn lại đang kêu Tiểu Phương , Tiểu Phương này rốt cuộc là ai chứ?”
Viên Tử Hàm vuốt vuốt cằm mình suy nghĩ đáp án, nhưng nghĩ không ra cái gì, theo thói quen lại đem ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Mộc .
” Cậu không cần nhìn tôi, tôi cũng không biết “
Thượng Quan Mộc thấy ánh mắt Viên Tử Hàm nhìn mình, cũng biết trong lòng cậu nghĩ cái gì. Mặc dù hắn thực sự không rõ sự tình như thế nào, nhưng ánh mắt Viên Tử Hàm như vậy nhìn hắn khiến hắn cảm thấy rất thích, ở trong lòng Viên Tử Hàm, hình tượng của mình cũng không tệ lắm, ít nhất là thông minh lanh lợi.
Buông xuống ánh mắt nhìn Lý Thiên Cương nằm trên mặt đất, miệng không rõ cũng không biết nói gì, xem ra đây được gọi là ngàn chén không say của giới doanh nghiệp vậy mà hôm nay cũng quả thực say . Ngồi xổm xuống, đối với Lý Thiên Cương hỏi.
“Tiểu Phương là ai?”
Viên Tử Hàm cũng theo động tác của Thượng Quan Mộc ngồi xổm xuống, thấy Thượng Quan Mộc hỏi Lý Thiên Cương trong lúc hắn say rượu, nhịn không được hướng ánh mắt xem thường về phía vẻ mặt đang chăm chú của Thượng Quan Mộc.
“Hắn đã say rồi, anh hỏi hắn có ích sao?”
Thượng Quan Mộc mặt không đổi sắc nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái, ánh mắt lại hướng tới trên người Lý Thiên Cương. Hắn là say, cũng không phải hôn mê, sau khi say rượu sẽ nói lời thật, có lẽ còn thật sự có thể hỏi ra một chút manh mối gì đó!
Ngoài dự đoán của Viên Tử Hàm, Lý Thiên Cương vẫn thật sự nghe thấy câu hỏi của Thượng Quan Mộc , còn đối với lời của hắn làm ra phản ứng.
_____________