chuyển ngữ: Manh
Bùi Vân thân là một người khôi ngô tuấn tú lại học giỏi, tất nhiên là chưa bao giờ thiếu người hâm mộ. Anh thường xuyên được tặng quà, có món quà được đưa trước mặt, cũng có những món quà giấu tên.
Ví dụ như tặng sách, viết nắm nót mấy câu thơ trên vở, đóng gói vô cùng kỹ lưỡng, đại loại là như thế.
Lần thứ nhất anh được tặng một hộp sữa bò, vốn là cũng chẳng có gì cả, nhưng liên tục những ngày tiếp theo thì có chút không yên. Tuy rằng sữa không đắt, nhưng mỗi ngày đều được tặng như vậy, anh cũng có chút băn khoăn.
Cuối cùng vào một buổi sáng, anh cũng gặp được người đưa sữa, nhưng người ấy hỏi gì cũng không biết, chỉ biết có người mua sữa nói rõ địa điểm ở đây.
Nhìn vẻ mặt người đưa sữa có chút hoang mang, Bùi Vân không có ý hỏi thêm, nhận sữa rồi trở về ký túc xá.
Có người tặng sữa cho anh, chuyện này cả ký túc xá đều biết.
Thấy anh cầm sữa đi lên, Vương Thụy nằm trên giường cười hỏi: “ Biết rõ là cô gái nào rồi ư?”
Bùi Vân lắc đầu: “ Hay tôi gọi điện tra một chút.”
Hai người đang nói chuyện, Chu Dục mang theo khuôn mặt thiếu ngủ từ đêm qua đi vào, hình như anh đã nghe thấy hai người họ nói chuyện, thuận miệng nói: “ Điều tra cái gì chứ? Người ta làm như vậy chính là không muốn để cho cậu biết, cậu mà tra được, rồi đi cự tuyệt người ta, hà tất phải làm tổn thương tâm hồn con gái nhà người ta như vậy.”
Vương Thụy cười to: “ Đúng là Chu “đầu bảng” nha, kinh nghiệm phong phú, nói không sai chút nào.”
Bùi Vân không đồng ý: “ Cậu còn biết sợ đả thương tâm hồn con gái nhà người ta, cũng chẳng biết cậu đã làm tổn thương bao nhiêu người!”
Chu Dục cười khẽ: “ Mình có thể, nhưng cậu không thể.”
Vương Thụy gật đầu: “ Câu này có lý.”
Bởi vì Bùi Vân được công nhận là học sinh ngoan.
Bùi Vân chỉ cảm thấy buồn cười, lắc đầu không để trong lòng, anh ngồi trước bàn học, nhìn chằm chằm hộp sữa bò trên tay dường như đang suy nghĩ.
Thật kỳ lạ, anh hàng ngày đều nhận được rất nhiều sự ái mộ từ các bạn nữ, điều này với anh mà nói quả thật có chút phiền phức, có thể cự tuyệt thì nhất định sẽ cự tuyệt. Anh không muốn cho người khác hy vọng, cũng không để lại mơ tưởng.
Nhưng mà chưa từng có món quà nào giống như một hộp sữa bò vào mỗi sáng, chưa nói đến giá trị chỉ cần nhìn vào tâm ý của người tặng cũng đủ khiến anh thấy có chút xúc động khẽ nhen lên trong lòng.
Hình như trong đầu anh thoáng suy nghĩ đến một người, có chút ấm áp lại có chút chờ mong.
Tình yêu đối với anh mà nói, trước mắt vô cùng vướng víu, không thể bận tâm quá nhiều.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác cuối cùng, anh vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc, vì vậy anh quyết định không đi tìm người tặng sữa bò giấu mặt ấy rốt cuộc là ai nữa.
Có lẽ có một chút chờ mong cũng không phải là chuyện xấu.
Cho mình, cũng cho người khác.
Chu Dục thấy anh ngẩn người, bỗng thò tay lấy hộp sữa bò trên tay anh: “ Cậu uống không? Không uống mình uống, vừa vặn không muốn ăn sáng, uống tạm rồi đi ngủ bù.”
Bùi Vân bỗng nhiên đứng lên, có chút khẩn trương cướp lại hộp sữa: “ Mình uống.”
Chu Dục sửng sốt, ánh mắt nhìn anh có chút kinh hoàng, khẽ cười, không nói cái gì nữa, bò lên giường.
Bùi Vân thấy Chu Dục buông rèm xuống, hỏi: “ Cậu lại không lên lớp à?”
Chu Dục vùi đầu vào gối, ồm ồm trả lời một tiếng: “ Tối hôm qua thức suốt đêm, còn học cái gì?”
Bùi Vân thở dài, lo lắng mà lắc đầu, cất hộp sữa vào trong túi sách đi ra cửa.
....
Nam Phong những ngày này tâm tình cực kỳ tốt, mỗi sáng sớm đều có thói quen chạy bộ, nói chuyện cùng mấy nam sinh, xa xa nhìn Bùi Vân cất hộp sữa vào trong túi sách.
Vì vậy, dù là không lên lớp buổi sáng nhưng cô vẫn một mình đến thư viện tự học, đi ngang qua hồ nước, toàn bộ người đi lại có chút nhẹ nhàng, tâm tình khoan khoái dễ chịu.
Hôm nay cô đem theo bữa sáng, tìm một chiếc ghế dài bên cạnh hồ, vừa ăn sáng vừa học từ mới.
Vừa cắm ống hút vào hôm sữa bò, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người đang nhìn mình.
Cô vô thức quay đầu, nhìn thấy người quen.
Mái tóc màu nâu dài bị gió bên hồ thổi có chút rối, che mất nửa khuôn mặt, vì thế đôi mắt hẹp dài càng lộ vẻ tĩnh mịch lạnh lùng.
Thực tình mà nói, anh không phải đang nhìn Nam Phong, mà là đang nhìn hộp sữa bò trên tay cô. Cứ nhìn chằm chằm như vậy, có chút suy tư, không nói gì.
Nam Phong nhất thời có chút bất ngờ vì gặp anh, cũng không hiểu ánh mắt kia, khiến cô có chút bối rối. Đặt hộp sữa xuống, gượng cười nhìn anh lên tiếng chào hỏi: “ Học trưởng, chào buổi sáng ạ!”
Theo cô biết, tên này ngày đêm điên đảo, thức thâu ở tiệm net suốt đêm.
Vậy mà thời điểm này lại gặp anh, thật sự là kỳ quái.
Chu Dục khẽ cười một tiếng, đưa tay vén những sợi tóc trên trán, lộ ra cặp mắt và khuôn mặt đẹp, vô ý chiếu lên khuôn mặt anh.
Dù là Nam Phong đối với người này có chút không thiện cảm nhưng trong đầu không tránh khỏi có chút động tâm. Hình như cô cũng đã sáng tỏ, vì sao có nhiều nữ sinh đổ trước anh cứ như tre già măng mọc.
Anh quả thật có một gương mặt vô cùng điển trai.
“ Chào buổi sáng!”
Nam Phong cứ nghĩ là không được đáp lại, không nhanh không chậm Chu Dục cất tiếng chào hỏi lại.
Đơn giản chỉ là một cái nhìn đơn thuần, một câu chào nhưng âm thanh lại có vẻ như trêu đùa.
Gió thổi càng mạnh, Nam Phong bỗng chột dạ, phát hiện ánh mắt anh còn ngừng lại trên tay mình, vô thức đặt hộp sữa bò sang một bên.
Chu Dục trầm thấp nở nụ cười, không nói gì thêm, rời đi.
Đi vài bước, bỗng nhiên anh quay đầu lại, hời hợt nói: “ Bùi Vân rất thích loại sữa trên tay cô đấy.”
Sau đó nở nụ cười đầy ý tứ rồi nghênh ngang rời đi, để lại sự kinh hoàng trên khuôn mặt Nam Phong.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là, anh ta biết rõ cô là người tặng sữa cho Bùi Vân sao?
Suy nghĩ thứ hai lại càng đáng sợ hơn, cái kia có phải Bùi Vân cũng biết hay không?
Hai gò má của cô đỏ ửng lên, quả thực không dám nghĩ tới.
Suy nghĩ này làm cho Nam Phong cả ngày đứng ngồi không yên. Mãi đến sáng hôm sau, như thường ngày, cô cố gắng giả bộ chào hỏi Bùi Vân, cùng anh nói chuyện phiếm. Sau đó cẩn thận quan sát từng li từng tí nét mặt của anh, không có phát hiện gì bất thường mới thoáng yên tâm.
Liên tiếp mấy ngày, mọi chuyện đều diễn ra như thế. Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thoạt nhìn, hình như Bùi Vân không biết những hộp sữa kia là do cô tặng.
Vì vậy, chỉ có mình Chu Dục biết bí mật của cô?
Cô nhớ lại hôm đó, trước khi rời đi, Chu Dục để lại nụ cười quái dị.
Bí mật này bị người khác phát hiện, nhất là lại là bạn thân của Bùi Vân, thật sự là không xong rồi.
.....
Đông khu bên này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu không phải mỗi sáng sớm Nam Phong đều chạy bộ ở sân trường để có cơ hội gặp Bùi Vân, chỉ sợ một kỳ học cũng không có mấy lần, huống chi Chu Dục sinh hoạt hoàn toàn không có quy luật.
Bạn gái mới nhất của Chu Dục là Cố Hàm, mà Cố Hàm lại sống ở ký túc xá cùng chỗ Nam Phong.
Vì vậy, mỗi buổi tối tự học trở về, lần nào cũng vậy, cô đều thấy Chu Dục đưa Cố Hàm về.
Cùng tình huống ấy, người ta đều quyến luyến chia tay, còn Chu Dục và Cố Hàm lại không có cử chỉ gì quá thân mật.
Nam Phong không chỉ một lần, đứng xa chứng kiến nụ cười cứng ngắc trên mặt Cố Hàm.
Rất hiển nhiên là Chu Dục thực sự không hợp làm một người bạn trai tốt.
Trong ấn tượng của Nam Phong qua vẻn vẹn mấy lần gặp mặt, Chu Dục cho cô ít cảm giác, dù sao vẫn là mang theo ít sự lạnh lùng, bất cần đời, hơn nữa đều là không tập trung.
Rất khó để cho người ta tin rằng, người như vậy là một hái hoa công tử.
Nhưng đây lại là sự thật.
Nam Phong không thể không đưa ra kết luận, có lẽ loại nam sinh hư hỏng này trời sinh tính cách đặc biệt quả thực có thể hấp dẫn được rất nhiều nữ sinh.
Tuy rằng cô không hiểu nhưng cũng không thèm lí giải.
Bởi vì hành động tặng sữa bị phát hiện, mỗi lần Nam Phong nhìn thấy anh, nhiều hay ít cũng đều có chút chột dạ.
Mỗi lần lễ phép chào hỏi anh, cô đều cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của anh.
Bởi vì Bùi Vân dối với cô trước sau đều vẫn thản nhiên, cô tin tưởng Chu Dục không có bán đứng mình.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Chu Dục cô đều suy nghĩ, anh ta có thể sẽ không nói với Bùi Vân? Hay là lúc nào đó sẽ nói với Bùi Vân.
Loại suy nghĩ này thật khiến cho bản thân trở nên bất an.
Cũng may từ đầu đến cuối, Chu Dục đều bày vẻ bộ dạng lạnh lùng.
Đối với việc cô chủ động chào hỏi, anh nhiều lắm cũng chỉ “ ừ” một tiếng. Cặp mắt hẹp dài bị che dưới mái tóc, không có chút cảm xúc nào.
Nam Phong đoán, đến tên của cô anh cũng không biết.
Cô đối với anh mà nói, cũng chỉ là một nữ sinh lạ mặt.
Anh thoạt nhìn lạnh lùng bất cần như vậy, chắc không có hứng thú với việc Bùi Vân có một nữ sinh thầm mến.
Đây là cách duy nhất Nam Phong có thể tự an ủi mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tên “ đầu bảng” chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ:v