Nam Phong Đến Rồi

Chương 6: Chương 6: Lạnh Lùng




Chuyển ngữ: Nại

Chuyện của Chu Dục và Cố Hàm đối với nữ sinh trong học ký túc xá của viện nhân văn cũng được coi là trà dư tửu hậu, bàn luận đến say sưa điên đảo.

Sau một tháng, quan hệ của hai người họ vẫn còn tiếp diễn. những người đánh cuộc thua không cam tâm, vẫn cá cược gạ kèo lần nữa.

Đương nhiên, cũng bắt đầu có người tin rằng, mỹ nhân khoa họ mị lực tỏa ra bốn phía, thực sự có khả năng làm Chu “đầu bảng” khoa công nghệ trở về “chính đạo.”

Luôn có người có thể giúp hái hoa công tử hồi tâm, Cố Hàm chính là người đó.

Nhưng Nam Phong biết rõ, chuyện không đơn giản như thế.

Hôm đó Nam Phong muốn tới thư viện tìm sách, thấy bên ngoài ký túc xá đang có chuyện ồn ào nên đã nghĩ tới chuyện đi bằng thang bộ thoát hiểm.

Cô đẩy cửa thoát hiểm ra, thấy dưới bậc thang có một nữ sinh đang hút thuốc.

Cô không muốn can dự vào chuyện của người khác, chỉ là người đó ngồi đã chiếm mất lối đi, nữ sinh khia nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn, “Nam Phong...”

“Học tỷ...” thấy Cố Hàm trốn ở chỗ này hút thuốc, Nam Phong có chút lúng túng.

Ngược lại Cố Hàm không thấy có gì là không đúng, ánh mắt rơi vào đống sách Nam Phong đang cầm trên tay, cười hỏi, “Em định tới thư viện đọc sách à?”

Mặc dù là cười đấy, nhưng hình như nụ cười có chút miễn cưỡng.

Nam Phong gật đầu, phát hiện hốc mắt Cố Hàm đang đỏ, “Học tỷ có chuyện gì buồn sao?”

Cố Hàm cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay, vẫy vẫy tay với Nam Phong, “Nếu không có chuyện gì gấp, ở lại nói chuyện với chị đi.”

Nhìn cô gái luôn năng nổ trong các công việc tập thể của khoa, lúc này lại nặng trĩu vẻ cô đơn.

Có lẽ, đằng sau những thứ xinh đẹp chỉnh chu của một người, đều có những điều buồn phiền cô đơn.

Nam Phong cười cười, bước xuống một bậc thang, rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Hàm.

Cố hàm luôn có ấn tượng rất tốt với Nam Phong, lúc trong khoa đón tân sinh viên, là Cố Hàm tiếp Nam Phong. Cô ấy một mình đi báo danh, lại kéo theo một vali hành lý lớn, đứng giữa đám tân sinh viên ngây ngô, dáng vẻ yêu kiều thanh tú.

Không chỉ có nam sinh, nữ sinh cũng sẽ chú ý hơn đến những cô gái xinh đẹp, đến cả Cố Hàm- đại mĩ nhân trong mắt mọi người cũng không hề ngoại lệ.

Nói với nhau vào câu chuyện phiếm, Cố Hàm mới phát hiện hay trái của Nam Phong có vấn đề, sau này khi sắp xếp xong phòng ký túc cho Nam Phong mới được biết rằng, trận động đất ở Tây Nam mấy năm trước đã cướp đi cánh tay trái của cô ấy.

Sự khiếm khuyết này đặt ở trên một người con gái xinh đẹp như vậy không khỏi khiến người ta thổn thức.

ấn tượng của Cố Hàm đối với Nam Phong là cô bé này không tự ti, không mặc cảm. Nam Phong luôn muốn sống như một người toàn vẹn, không vì bản thân mình có khiếm khuyết mà đòi hỏi này kia.

Cố Hàm thường xuyên gặp Nam Phong đi lấy nước, một mình xách hai bình, tuy phiền toái nhưng nhất quyết không làm phiền đến người khác.

...

Nam Phong nghiêng đầu nhìn Cố Hàm, giả bộ vu vơ hỏi, “Học tỷ, không phải chị thất tình rồi đấy chứ?”

Rõ ràng hôm qua Nam Phong còn gặp Chu Dục đưa Cố Hàm về ký túc xá.

Cố Hàm cười, “Nam Phong, em từng yêu đương chưa?”

Nam Phong lắc đầu.

Cố Hàm lại hỏi, “Vậy em có từng thầm mến ai không?”

Nam Phong do dự, có chút ngượng ngùng gật đầu, “Có.”

Đôi mắt đỏ au của Cố Hàm chợt sáng lên, “Là người như thế nào?” dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Nếu em không muốn cũng không cần nói cho chị biết.”

Nam Phong hé miệng cười khẽ, “Là người rất tốt, anh ấy vừa thiện lương lại còn rất nỗ lực.”

“Thật tốt.” Cố Hàm gật đầu, giọng nói có chút buồn buồn,

Nam Phong yên lặng chốc lát, thăm dò, “Học tỷ, có phải chị cãi nhau với bạn trai không?”

Cố Hàm tự giễu, cười yêu ớt, “Chị ngược lại muốn cãi nhau với anh ấy một trận.”

Nam Phong hé miệng, cuối cùng không nhìn được hỏi, “Làm sao chị lại đồng ý trở thành bạn gái của Chu Dục?”

Cố Hàm cười bất đắc dĩ, “Chị đương nhiên là từng nghe nói anh ấy là loại người như thế nào, nhưng khi anh ấy đứng trước mặt chị, chị lại quên hết tất cả. có thể em không hiểu, chị từ nhỏ đều học chung với những bạn học tốt, tự dưng có người hư hỏng như thế quả thực là một sự hấp dẫn trí mạng.”

Cô dừng lại một chút, “Tóm lại là cảm giác rất khác lạ, không giống với những người trước đây, khiến chị nhớ nhung nhiều hơn. Lần đầu tiên chị chủ động một cách hèn mọn như vậy, nhưng không thể lay chuyển được cái người không rõ nóng lạnh như anh ấy.”

Nam Phong nói, “Vậy chị đừng cố, nam sinh hâm mộ chị có thể xếp mấy hàng dài rồi, còn sợ không tìm được người tốt hơn anh ta hay sao?”

Cố Hàm lắc đầu, “Chị cũng biết mình như thế này đáng bị coi thường lắm, nhưng chỉ cần anh ấy không nói muốn chia tay, chị lại không lỡ buông bỏ. cũng là không cam tâm buông tay.”

Tuy Nam Phong chưa từng yêu đương, nhưng cũng hiểu tình yêu là thứ không bao giờ nói chuyện đạo lý. Thích một người là thích mọi thứ của người ta, dẫu cho người ngoài nhìn vào thấy thật chẳng đáng.

Cô không khuyên Cố Hàm nữa.

Hai người rơi vào trầm mặc.

Cố Hàm lấy điện thoại di động ra, đặc biệt tìm một ca khúc rất hợp hoàn cảnh. Đó là một giọng nữ trầm thấp.

“Anh ấy không cần tôi

Lúc tay nắm tay nét lạnh nhạt quá rõ ràng

Lúc trao cái ôm chưa đủ chặt

Anh ấy không cần tôi

Lúc nói chuyện không còn được chăm chú

Lúc trầm mặc lại quá để tâm.

Trong đầu Nam Phong xuất hiện nét mặt lạnh lùng chẳng hề đếm xỉa tới ai của Chu Dục.

Cô đã quên mình nói lời tạm biệt với Cố Hàm thế nào, đầu óc mơ hồ nhớ đến câu nói không lỡ buông tay của cô ấy.

Nam Phong muốn nói thật không đáng, nhưng cuối cùng lại không thể nói.

...

Vài ngày sau gặp lại Cố Hàm

Đấy là lúc trời đã chạng vạng tối, sinh viên đi lại rất đông ngoài đường.

Trên mặt chị ấy đã không còn vẻ buồn rầu như mấy hôm trước nữa, tay cầm một cái túi, đang muốn qua đường thì bỗng nhiên đụng phải một chiếc xe đạp, ngã ra đất.

Nam Phong vừa vặn chứng kiến toàn bộ, cô hoảng sợ, vội chạy tới xem Cố Hàm.

Người đụng phải chị ấy là một nam sinh, thấy mình khiến một mĩ nhân bị thương, nên vô cùng băn khoăn.

Cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ là ống quần của Cố Hàm bị rách một mảng lớn, đầu gối đang chảy máu.

“Học tỷ, chị có sao không?” Nam Phong đỡ cô dậy, lúc này mới phát hiện trong túi Cố Hàm cầm là một hộp cơm.

Cố Hàm lắc đầu, nhìn đôi giày cao gót bị gãy, dáng vẻ chật vật.

Nam sinh gây ra chuyện mặt đầy hối hận, “Bạn học, mình thực sự không cố ý, hay để mình đưa bạn tới phòng y tế bôi thuốc được không.”

Cố Hàm cắn môi, tình hình bây giờ chỉ có thể đành như thế thôi. Cô thuận miệng hỏi Nam Phong, “Nam Phong, em đi đâu vậy?”

Nam Phong nói, “Em đang định đi ăn hoành thánh.”

Mắt Cố Hàm sáng lên, “Ở phố ăn vặt đúng không?”

Nam Phong gật đầu, phía tây trường đại học có một phố ăn vặt, ở đó có tiệm hoành thánh được mở rất lâu rồi, cô rất thích ăn ở đó.

Cố Hàm vội đưa hộp cơm trong tay cho Nam Phong, “Vừa vặn, vậy nhờ em một chút, Chu Dục đang ở tiệm net đầu phố ăn vặt, em giúp chị mang đến cho anh ấy.”

Nam Phong nhíu mày, “Chị định mang cơm cho anh ta sao?”

Cố Hàm gật đầu, “Mỗi ngày anh ấy đều ở lì trong tiệm net, đói thì ăn mì tôm, chị sợ cơ thể anh ấy không chịu được nên đã chuẩn bị một phần cơm cho anh ấy.”

Nam Phong nhớ tới cô gái mới mấy ngày trước còn trốn trong thang bộ hút thuốc, không khỏi thở dài.

Tình yêu đúng là thứ không thể lý giải!

Cố Hàm có chút ngại ngùng, cầm lấy tay Nam Phong, “Nhờ em tiện đường mang tới cho anh ấy, thật làm phiền em.”

Nam Phong có lời cứ ngập ngừng dưới môi, cuối cùng chẳng thể nói lời nào.

Cố Hàm được bạn nam kia đưa tới phòng y tế, Nam Phong xách theo hộp cơm đi về hướng khác.

Tiệm internet mà Cố Hàm nói rất dễ thấy, nó nằm ngay đầu phố ăn vặt.

Bên trong quan internet rất ồn ào, hỗn loạn

Nam Phong vào trong, đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy người cần tìm.

Cho dù là anh ta có ngồi cũng rất dễ khiến người khác chú ý, còn chưa kể đến cô gái tóc đỏ trang điểm đậm đang đứng dựa vào anh ta.

Nam Phong im lặng.

Cô đi tới, đặt hộp cơm trong tay lên bàn.

Động tác có chút nặng nề.

Chu Dục quay đầu, thấy cô, mặt anh hiện lên nét kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ hờ hững vốn có.

Nam Phong nói, “Chị Cố Hàm nhờ tôi mang đến cho anh.”

“Ừ.” Anh ta vẫn cứ dán mắt vào màn hình vi tính, nhàn nhạt đáp lời.

Cô gái đang tựa vào người anh nghe vậy ôm anh cười nói, “Chu Dục, anh vẫn chưa chia tay với bạn gái trong trường à? Tranh thủ thời gian giải quyết nhanh đi rồi nhường chỗ cho em.”

Chu Dục không đẩy cô ta ra, khẽ cười, “Em muốn vị trí nào?”

Ngữ điệu lỗ mãng, bên trong ẩn chứa không ít nét ảm đạm chẳng thèm để ý.

Cô gái kia càng cố dán vào, “Biết rõ rồi còn cố hỏi.”

Người này còn chưa chia tay với Cố Hàm mà đã công khai tình tứ với người con gái khác. Tam quan hạn hẹp của Nam Phong bị tên này phá nát rồi.

Cô không lập tức bỏ đi mà đứng bên anh mặt không biến sắc nhìn chằm chằm anh ta.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Dục giương mắt nhìn lại, “Còn có việc?”

Nam Phong cố nén giận, “Sao anh không hỏi tại sao chị Cố Hàm lại nhờ tôi mang cơm hộp đến đây?”

Chu Dục phối hợp hỏi ngược lại, “Vì sao?”

Rõ ràng là hỏi cho có.

Nam Phong nói, “Chị ấy bị xe đụng khi trên đường tới đây.”

“À.” Chu Dục hời hợt đáp lời rồi lại quay đầu tiếp tục dán mặt vào trò chơi.

Du là người trước giờ luôn bình tĩnh như Nam Phong lúc này cũng giận đến trợn tròn hai mắt. đầu óc cô nóng lên, đưa tay kéo một bên tai nghe của Chu Dục xuống.

Chu Dục bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mang theo hơi ấm khẽ quét qua tai anh, trái tim trong lồng ngực như thể bị gãi nhẹ một cái.

Anh quay đầu, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen láy nhìn về phía cô mang theo hơi lạnh dọa người.

Kỳ thật sau khi làm xong động tác vừa rồi, Nam Phong lập tức cảm thấy hối hận.

Chuyện này chẳng có quan hệ gì với cô, hai người họ một người đánh, một người tự nguyện chịu, cô là người ngoài xen vào làm gì?

Cô thầm hít một hơi dài, cố gắng làm cho mình ổn định nhịp thở, “Tôi nói chị Cố Hàm bị xe đụng trong lúc mang đồ ăn đến cho anh.”

Chu Dục nhìn cô, môi vẽ ra một nụ cười lạnh. “Vậy thì sao?”

Nam Phong như bị tức thở bởi nụ cười ấy, ánh mắt mỉa mai nhìn cô gái tóc đỏ đang dựa vào anh ta rồi lắc đầu bỏ đi.

Chu Dục quay đầu tiếp tục chơi game, nhưng cuối cùng cũng không thể bình thản mà ngồi được nữa.

Thấy anh bực bội quăng chuột, cô gái tóc đỏ dán vào bờ vai anh hỏi, “Chu Dục, đừng nói anh sẽ nhường vị trí bạn gái mới cho cô gái vừa đến đấy?”

Chu Dục liếc cô ta rồi đẩy ra, bước khỏi cửa quán net.

Thấy anh rời đi, cô gái tóc đỏ lôi kéo, “Anh đi đâu thế, không phải nói buổi tối sẽ đến quảng trường Đỏ hay sao?”

Anh không thèm đếm xỉa, “Nói với bọn họ tối nay tôi không đi.”

Cô gái nhìn bóng lưng anh, thầm mắng, “Cái tính khí thối tha, nói đến là đến, nói đi là đi!”

...

Thời điểm này phố ăn vặt rất nhiều người, Nam Phong đi rất chậm. lúc Chu Dục đi ra, quay đầu đã nhìn thấy tấm lưng mảnh mai của cô.

Anh châm điếu thuốc, lặng lẽ theo sau.

Tiệm mì hoành thánh rất đông khách.

Nam Phong mất một lúc mới tìm thấy cái bàn bốn chỗ còn trống do vừa có người rời đi.

Lúc mì hoành thánh được bưng lên, nữ sinh ngồi đối diện cô đã ăn xong, cô ấy vừa đứng dậy liền có người ngồi vào.

Nam Phong nhíu mày, ánh mắt rơi vào điếu thuốc trên tay anh ta.

Thật sự là ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống!

Nam Phong nhìn quanh bốn phía, không thấy bàn nào còn trống, đành cúi đầu ăn thật nhanh.

Chu Dục mặt không biến sắc nhìn cô một cái, cầm cái cốc dùng một lần mà người trước đó đã uống còn thừa chút nước lại, anh ném tàn thuốc vào.

Trong tiệm rất ồn ào, nhưng cô nhóc trước mặt lại vô cùng yên lặng. cánh tay trái của cô rủ bên người, chỉ dùng mỗi tay phải nên động tác ăn có hơi chậm.

Mì hoành thánh của Chu Dục được bưng lên, lúc này cô mới ăn được một nửa.

Hai người không nói gì, ngồi trong một quán hoành thánh huyên náo như vậy có chút không ăn khớp.

Nam Phong ăn xong trước, cô liếc nhìn người đối diện rồi đứng dậy rời đi.

Chu Dục ăn xong mì, chậm chạp thanh toán rồi ra khỏi quán. Cô gái ấy đã biến mất trong dòng người tấp nập.

Bởi vì xung quanh đây đều là trường đại học, cao đẳng nên đêm đến, con phố ăn vặt này rất đông người.

Chu Dục đứng ở cửa tiệm mì hoành thánh, nhìn bốn xung quanh. Nhất thời trong lòng cảm thấy có chút gì đó rất mờ mịt.

Phát ngốc một lúc, anh bực bội quay trở lại tiệm net...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.