Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 10: Chương 10: Âu Dương Lưu Vân và Ngọc bội thần bí




Trong khi Nguyệt Thiên Vũ đang thăng cấp, thì trong một căn phòng khác, Nguyệt Thiên Nhạc đang chăm chăm nhìn người đang hôn mê Cửu hoàng tử Nam Cung quốc, Nam Cung Lưu Vân.

Cơ mặt Nam Cung Lưu Vân đột nhiên nhăn lại, sau đó hắn khó khăn mở đôi tròng mắt ra, giờ Nguyệt Thiên Nhạc mới nhìn thấy màu mắt của hắn. Đôi đồng tử của Cửu hoàng tử này có một màu xanh lá trong vắt như ngọc lục bảo, như cuốn hút người ta vào trong đó. Cửu hoàng tử năm nay 13 tuổi, lớn hơn Nguyệt Thương Hải cùng Lý Lẫm một tuổi, nhưng nhìn chung quanh cũng không khác hai người họ là bao bởi nét điển trai cùng phong thái phòng trần và lãng tử thu hút ánh nhìn.

Nam Cung Lưu Vân mở mắt nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, nhìn thấy mái tóc bạch kim cùng đôi đồng tử xanh lam, thêm cả ấn ký bạch liên trên trán thì mở to đôi tròng mắt lục bảo, thì thầm: “Nguyệt gia nữ Triệu hồi sư tổ tiên, Nguyệt Thiên Nhạc?”

Khoé môi Nguyệt Thiên Nhạc nhếch lên một nụ cười nhạt, nói: “Xem ra ngươi cũng biết ta.”

Nam Cung Lưu Vân ngồi hẳn dậy, quan sát thiếu nữ tuyệt sắc có vẻ lớn hơn hắn mấy tuổi thì gật đầu: “Danh của ngươi như sét đánh bên tai người dân Đông đại lục, sao ta có thể không biết?” Hắn tạm dừng một chút, rồi giương đôi mắt thản nhiên lạnh lùng nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, tiếp lời: “Chỉ là ta hơi bất ngờ khi đám người Ma giới Huyết Hồn đó không giết được ngươi mà chỉ khiến ngươi bị phong ấn mà thôi.”

Đôi mày liễu của Nguyệt Thiên Nhạc hơi nhíu lại, nhưng ngay lập tức trở lại nét bình thãn thường ngày, có điều, khoé môi nàng lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đáng sợ, đôi đồng tử xanh lam lạnh như băng nói: “Quả không ngoài sự đoán của ta, ngươi cũng biết đến chúng.”

Nam Cung Lưu Vân nhún vai trả lời: “Nhìn qua đám sách cổ để lại trong kho mật của hoàng thất Nam Cung nên ta mới biết đến tổ chức đó, hơn nữa, ta cũng biết về sự tồn tại của các thế giới qua một cường giả lang thang. Ta cũng biết đến sự tồn tại của Thần nữ và Nam thần Thần giới, xem ra, ngươi xuất hiện ở đây có nghĩa là Thần nữ và Nam thần đã được tìm thấy.”

Nguyệt Thiên Nhạc nhìn gương mặt điển trai kiên định của hắn, khoanh tay dựa lưng vào ghế nói: “Ngươi nghe được từ Tiêu Nại?”

Nam Cung Lưu Vân ngạc nhiên nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Vì trong những người ta tin tưởng trước khi bị phong ấn chỉ có một mình Tiêu Nại là còn sống. Lúc đó ta đã phong ấn hắn lại trong vạn năm để bảo vệ hắn khỏi đám Huyết Hồn, xem ra phong ấn của hắn đã được phá bỏ.” Nguyệt Thiên Nhạc bình thãn trả lời: “Xem ra hắn đã nhận ngươi làm huynh đệ mới kể cho ngươi nghe những thứ này. Xét theo tuổi trước khi phong ấn của hắn và khoảng thời gian sau khi phong ấn bị vỡ, hắn hiện giờ chắc cũng chỉ khoảng 20 tuổi.”

Nam Cung Lưu Vân gật đầu, lấy từ trong túi ra một khỏa Ngọc bội màu đen đưa ra trước mặt Nguyệt Thiên Nhạc, nói: “Quả thật hắn đã nhận ta làm huynh đệ, đồng thời đưa cho ta cái này, bảo ta nếu có ngày gặp được bằng hữu của hắn là ngươi, hãy đưa cho ngươi thứ này.”Nguyệt Thiên Nhạc nhận lấy khỏa Ngọc bội đen có khắc một hình một con Chu Tước tuyệt đẹp, ngắm nó một chút rồi tự nói: “Không ngờ hắn vẫn còn giữ thứ này, cũng đúng lúc, Thiên Vũ đã đột phá Thất cấp, cho muội ấy thứ này hiện giờ rất vừa vặn.”

Nam Cung Lưu Vân nhíu mày, nói: “Thiên Vũ, chẳng lẽ là Nguyệt Thiên Vũ, thiếu nữ tóc vàng của Nguyệt Gia? Ngươi đưa cho nàng ta thứ này, vậy nàng ta là Thần Nữ?”

Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, hai người cứ im lặng như thế, chỉ một lát sau thì Nguyệt Thiên Vũ cũng đến nơi, Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy mái tóc vàng óng như mặt trời và ấn ký Lam Trà trên trán nàng thì hơi mở to mắt. Thiếu nữ trước mắt này xinh đẹp kiều diễm chẳng kém Nguyệt Thiên Nhạc một chút nào, mỗi người đều có một nét đẹp riêng. Bên cạnh thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp kia lại là một thiếu nữ nhỏ tuổi khác, trông như chỉ mới 9 tuổi lại nổi bật với mái tóc màu hồng nhạt.

Nguyệt Thiên Nhạc chớp chớp mắt nhìn tiểu cô nương hồng y, trong chốc lát nhận ra, liền mỉm cười dịu dàng: “Chúc mừng muội đột phá Thất cấp, Thiên Vũ. Và chúc mừng cả muội nữa Nguyệt Vân, hoá hình dễ thương lắm.”

Nguyệt Vân vừa nghe thấy Nguyệt Thiên Nhạc nói thế liền sáng mắt, phốc cái đã lao vào vòng tay của nàng khiến Nguyệt Thiên Nhạc hơi bất ngờ, lại nghe Nguyệt Vân thỏa mãn nói một câu: “Nhạc tỷ tỷ, người tỷ ấm quá đi!”

Nguyệt Thiên Vũ và Nguyệt Thiên Nhạc nhìn nhau, rồi cả hai cùng mỉm cười khúc khích, hai người đã quen với cái tính trẻ con này của Nguyệt Vân rồi. Nguyệt Thiên Vũ nhìn lại Nam Cung Lưu Vân ngồi trên giường, thấy đôi đồng tử lục bảo của hắn cũng chỉ hơi bất ngờ. Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt mở miệng:

“Ngươi là Nguyệt Thiên Vũ của Nguyệt gia, quả nhiên là hậu bối của ngươi, Nguyệt Thiên Nhạc, đều có màu tóc màu mắt khác biệt như nhau.”

Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, khá bất ngờ những liền thu lại, Lý Lẫm đã nói Cửu Hoàng tử có một trí thông minh tuyệt đỉnh, nhận ra Nguyệt Thiên Nhạc cũng không quá lạ lẫm gì. Nàng thở ra một hơi, nói: “Hân hạnh khi được Cửu hoàng tử biết đến.”

Nam Cung Lưu Vân lập tức tối mặt, lạnh giọng nói: “Đừng gọi ta như vậy, ta cũng không phải con ruột của Nam Cung Lưu Tuyệt.”

Hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ đồng lúc nhíu mày, Nguyệt Thiên Nhạc hỏi: “Ý ngươi là gì?”

Nam Cung Lưu Vân chỉ chỉ đôi tròng mắt màu lục bảo của mình, nói: “Những người mang dòng máu hoàng thất Nam Cung đều sẽ có màu mắt xám tro đặc trưng, các ngươi nghĩ mắt ta màu này thì ta là nhi tử của Nam Cung Lưu Tuyệt chắc.”

Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày: “Vậy việc mẫu thân ngươi là kỹ nữ là...”

Nam Cung Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Mẫu thân ta không phải kỹ nữ, nàng là một tiểu thư trong một gia tộc hạng 2, khi nàng và Nam Cung Lưu Tuyệt ngủ với nhau, lúc đó chỉ là do hắn uống say rồi nhầm nàng với kỹ nữ mà ép nàng làm thế, lúc đó nàng đã có mang với phụ thân ta rồi. Phụ thân ta thì đã mất sớm. Họ của ta cũng chẳng phải Nam Cung, mà là Âu Dương.””Âu Dương Lưu Vân? Âu Dương gia tộc sao, hoài niệm thật.” Nguyệt Thiên Nhạc hỏi lại rồi tự nói với mình.

“Ngươi biết Âu Dương gia nhà ta?” Âu Dương Lưu Vân, hay gọi cho gọn là Lưu Vân hỏi ngược lại.

“Ừ, cũng khá thân quen, Âu Dương gia là một gia tộc nổi danh ở Âu Dương thành tại Bắc Diệu quốc khi ta còn chưa bị phong ấn, gia tộc đó nổi danh vì những người được sinh ra từ gia tộc đó có trí thông kinh tuyệt đỉnh và thiên phú ma pháp hệ Lôi cao kinh người. Nhưng sau khi ta bị phong ấn 20 năm, gia tộc đó dần dần đi xuống, nói chính xác hơn là đi đôi với Nguyệt gia mà đi xuống. Âu Dương thành bị đổi thành Chân Thủy thành, còn người Âu Dương gia thì dần mất tích. Không ngờ, cha ngươi lại là người Âu Dương Gia.”

“Đại tiểu thư Âu Dương gia là một bằng hữu thân thiết của ta khi đó, nàng là một đại tiểu thư rất yêu thương người dân, ôn nhu và luôn mỉm cười, nàng ta cũng đã từng giúp ta một lần ta bị trọng thương. Cũng đã hơn vạn năm, nàng ta chắc cũng đã qua đời rồi.”

Nguyệt Thiên Nhạc như chìm trong quá khứ, nói liền một hồi. Lưu Vân liền tiếp lời: “Phụ thân ta là hậu bối duy nhất còn lại của Âu Dương gia, giờ ông ấy đã vẫn lạc, hiện tại Âu Dương gia chỉ còn lại ta. Trong mắt hoàng thất Nam Cung, ta đã là một người đã chết, nên chắc không còn nơi nào để đi nữa. Hai ngươi, có thể cho ta đi theo các ngươi được không?”

Nguyệt Thiên Vũ suy tư một lúc lâu, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã đi theo ta, sau này tuyệt đối không được phản...”

Chưa kịp để nàng nói xong, Lưu Vân đã nhảy miệng vào: “Khỏi cần ngươi lo, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng phản bội ngươi vậy sao? Nhìn lại đi, tổ tiên ta là bằng hữu của Nguyệt Thiên Nhạc, ta hiện tại cũng không còn nơi nào để đi, nên, ta tuyệt đối không hai lòng đâu.”

Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên có người đấu khẩu với nàng, nàng không kềm được mà bật cười khúc khích khiến Nguyệt Thiên Nhạc cũng bật cười.

“Được rồi, ta là Nguyệt Thiên Vũ, Âu Dương Lưu Vân, từ bây giờ, hãy sát cánh bên ta, trở thành bằng hữu của ta, ta sẽ không phản bội ngươi, ngươi cũng không được phản bội ta.”

Nguyệt Thiên Vũ dừng cười, đưa tay ra với Lưu Vân. Hắn nhếch môi cười, cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, kiên định nói: “Ta Âu Dương Lưu Vân, từ nay về sau thề sẽ trở thành bằng hữu cả đời với Nguyệt Thiên Vũ, tuyệt không rút lời.”

Hai người không hề biết, về sau, lời hứa này đã khiến Thần Nữ thần giới tối cao có một cánh tay trái với trí thông minh tuyệt đỉnh, là quân sư của nàng, cùng nàng sát cánh chống lại kẻ địch.

Nói chuyện với Lưu Vân hồi lâu, Nguyệt Thiên Vũ mới rời khỏi phòng hắn cùng Nguyệt Thiên Nhạc và Nguyệt Vân. Nàng thực hiện lời hứa với hai ma thú và làm một bữa ăn thịnh soạn cho chúng, sẵn tiện gọi cho Lý Lẫm vào không gian bàn chuyện. Sau khi nghe Nguyệt Thiên Vũ tóm tắt lại sự việc, Lý Lẫm vuốt cằm nói: “Vậy cũng tốt, có một bằng hữu có trí thông minh và mưu kế như vậy cũng là một lợi thế trong tương lai.”

“Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa thiên phú ma pháp sư của hắn cũng rất cao, cũng sẽ gia tăng chiến lực của nhóm ta một chút. Và, ta và hắn nói chuyện khá hợp nhau, thấy khá thú vị.” Nguyệt Thiên Vũ nhấp nháp một ngụm trà cười nói.

“Haha, đúng rồi Lẫm, sau vài ngày nữa Lưu Vân sẽ khỏi hẳn, lúc đó ngươi hãy dẫn hắn đến giới thiệu hắn với Thương Khung và Thương Hải, nói hắn sẽ là một đệ tử Nguyệt Gia, người chịu trách nhiệm cho hắn là ngươi, nhờ ngươi được chứ?” Nguyệt Thiên Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Lý Lẫm đưa ngón tay cái lên, nhe hàm răng trắng đều ra cười nói: “Cứ giao cho ta, Thương Khung thúc chắc chắn sẽ đồng ý vì Lưu Vân hắn Thiên phú rất cao, hơn nữa là bằng hữu của Vũ Nhi mà.” Rồi đột nhiên hắn thu lại nụ cười, hỏi: “Vậy hai người tính sao về tương lai, có định để hắn đến La Thăng học viện không? Hắn có thiên phú như thế cơ mà.”

Nguyệt Thiên Vũ ôm Nguyệt Vân trong lòng hỏi: “Học viện La Thăng chiêu sinh vào lúc nào vậy?”

“2 tháng sau.” Lý Lẫm ngay lập tức trả lời.

Nguyệt Thiên Vũ tựa cằm lên đỉnh đầu Nguyệt Vân, cẩn thận tính toán: “Học viện La Thăng chỉ chiêu sinh từ 12-20 tuổi, ta mới 10 tuổi nên không thể nhập học, trong thời gian 2 năm kia, ta định sẽ đi lịch lãm một phen để tự huấn luyện mình. Trong thời gian đó, thì Đại ca, Lẫm ca và Lưu Vân sẽ đến La Thăng học viện nhập học, Lẫm ca, nhờ huynh điều tra cẩn thận học viện đó, vì nó là một lực lượng chính của hoàng thất Nam Cung, ta chắc Lưu Vân cũng sẽ đồng ý điều này. Còn 2 tháng, trong đó còn 1 tuần nữa là đến ngày nhập học Văn Chiến học viện để quan sát Triệu Minh, trong thời gian 1 tháng còn lại, ta sẽ giải quyết Triệu gia triệt để.”

Nguyệt Thiên Vũ và Lý Lẫm gật đầu đồng tình, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên từ phía sau: “Vũ, ta nghĩ ta nên nói với ngươi điều này, về hoàng thất Nam Cung.”

Nguyệt Thiên Vũ quay lại thì phát hiện trước mặt là Cựu Cửu hoàng tử Âu Dương Lưu Vân với đôi đồng tử lục bảo, hắn giơ tay nói vài câu với Lý Lẫm, rồi ngồi xuống ghế lơ luôn Nguyệt Thiên Vũ khiến nàng nổi điên: “Ngươi lơ ta đấy à.”

“Nào có, ngươi hoa mắt chăng, ngươi nổi bật thế này sao ta có thể làm lơ ngươi được.” Lưu Vân đáp lại một câu tỉnh bơ khiến trên trán Nguyệt Thiên Vũ xuất hiện ba vạch đen, hai người cứ đấu mắt với nhau như thế, xung quanh cũng xuất hiện nguyên tố ma pháp động lại, như chuẩn bị ra chiến trận khiến Nguyệt Vân trong lòng Nguyệt Thiên Vũ hơi hoảng mà chạy về phía Nguyệt Thiên Nhạc.

Lý Lẫm chớp chớp mắt, cảm thán: “Lần đầu ta thấy Vũ Nhi bị lép vế về mặt đấu khẩu đấy, Nhạc, ngươi thấy nàng như thế này bao giờ chưa?”

Nguyệt Thiên Nhạc cười khổ vuốt vuốt mái tóc hồng mềm mại của Nguyệt Vân, bất đắc dĩ trả lời: “Nếu về việc Thiên Vũ nổi giận về Triệu gia thì ta thấy nhiều rồi, nhưng nổi điên vì mấy việc lãng nhách này thì chưa bao giờ.”Lý Lẫm gật đầu, cũng tỏ vẽ khó tin nhìn hai người đang tỏa ra Hàn khí nồng nặc khiến không gian như giảm đi vài độ này, bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra có Lưu Vân, hắn và Nguyệt Thiên Nhạc từ nay sẽ phải chịu cảnh này hằng ngày đây.

Sau nửa canh giờ-một tiếng đồng hồ, cuối cùng hàn khí của hai con người kia đều được rút lại, Nguyệt Thiên Nhạc liền lên tiếng hỏi trước khi hàn khí một lần nữa được xuất ra: “Lưu Vân, ngươi có việc gì cần nói về Nam Cung hoàng thất sao?”

Lưu Vân cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, hắn dựa lưng vào ghế, lấy cái bánh macaron-Nguyệt Thiên Nhạc làm-trên bàn bỏ thẳng vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Phải, là về lực lượng của chúng.”

“Lực lượng?”

“Phải, khi trong cung ta có phát hiện một vài manh mối, rằng Nam Cung hoàng thất cực kỳ e dè bốn thế lực, một là Dong binh(lính đánh thuê) công hội, hai là Ma pháp sư công hội, ba là Võ Thần học viện, cuối cùng là La Thăng học viện.” Lưu Vân nuốt hết cái bánh, lạnh lùng nói hết câu khiến ba người còn lại đồng loạt nhíu mày.

“La Thăng học viện và Võ Thần học viện là hai học viện đào tạo những nhân tài cho Nam Cung quốc, nhưng họ đều lấy chủ nghĩa độc lập, nếu hoàng thất có chuyện gì họ cũng không nhúng tay vào, tương tự với hai công hội kia. Họ cũng có một số lượng lớn thành viên, hầu hết đều là cao thủ trên tam cấp, nghe nói thậm chí còn có cao thủ Tôn Giả đứng đầu. Nhưng hai công hội đó lại rất bất thường, vì họ là những chiến binh hiếu chiến, và không ai có thể hiểu được ý đồ của họ. Nên hoàng thất Nam Cung rất coi trọng hai công hội này, đặc biệt là Dong Binh công hội.” Lưu Vân giải thích tận tình.

Lý Lẫm hỏi một câu: “Tại sao lại đặc biệt Dong Binh công hội, chẳng phải hoàng thất nên coi trọng Ma pháp sư công hội hơn sao?”

“Vì số lượng thành viên.” Chưa kịp để Lưu Vân trả lời, Nguyệt Thiên Vũ đã nhảy vào cắt ngang, trên gương mặt xinh đẹp là một tầng lạnh lùng: “Vì huyết mạch, Đông đại lục có số lượng chiến sĩ đông đến kinh người, ngược lại, số lượng Ma pháp sư lại ít đến thảm thương, cùng lắm cũng chỉ mấy trăm người. Còn Dong Binh công hội, lại có số lượng chiến sĩ rất lớn, tầm hơn mấy ngàn người, thậm chí có thể có cao thủ bậc Thống lĩnh hay Quân chủ làm thành viên cũng nên. Vì lẽ đó Nam Cung hoàng thất rất coi trọng công hội này.”

Lưu Vân hơi bực vì mình bị chặn họng, nhưng biết đang bàn trọng sự nên gật đầu đồng ý ý kiến của Nguyệt Thiên Vũ, đồng thời còn bổ sung thêm: “Ngoài ra, ta nghe nói rằng hội trưởng Dong Bình công hội không phải là người của Đông đại lục này, nhưng hắn chưa bao giờ lộ mặt, đây cũng là một lý do khiến Nam Cung hoàng thất e ngại Dong Binh công hội.”

Ba người còn lại nhíu mày, Nguyệt Thiên Nhạc đưa Nguyệt Vân đã ngủ mê cho Nguyệt Thiên Vũ nói: “Người đại lục khác, ý ngươi là hắn đã vượt Vạn Thú sơn mạch mà đến đây?”

Vạn Thú sơn mạch chính là sơn mạch ma thú lớn nhất thế giới này, hơn nữa, nó chính là sơn mạch ngăn cách những đại lục với nhau, mỗi lúc muốn đến đại lục khác thì phải băng qua nó trước. Cũng vì nó, trong quá khứ một đội quân lớn của Tây đại lục đã bị diệt vong không còn một ai.Lưu Vân nhún vai một cái nói: “Ta cũng không rõ, đó cũng chỉ là một tin đồn, hơn nữa, hội trưởng đó chưa bao giờ lộ mặt, nên không ai có thể xác định tin đồn đó có thật hay không, kể cả Nam Cung Lưu Tuyệt cũng không thể.”

Cả bốn người liếc nhìn nhau, sau đó cùng thở dài một cái. Đột nhiên Nguyệt Thiên Nhạc nhớ ra gì đó, liền nói: “Phải rồi, nếu ta đoán không nhầm thì hai dong binh công hội còn có những khoảng khoáng thạch nữa phải không?”

Lý Lẫm và Lưu Vân đồng loạt gật đầu, để lại Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu khó hiểu, Nguyệt Thiên Nhạc liền giải thích cho nàng.

“Khoáng thạch cũng hao hao giống khoáng vật của chúng ta đấy Thiên Vũ, chỉ là khoáng thạch ở thế giới này có năng lượng, mà nguồn năng lượng đó chiến sĩ lẫn ma pháp sư đều mơ ước đạt được. Khoáng thạch cũng chia thành cấp bậc, cấp thấp khoáng thạch ẩn chứa năng lượng ít nhất cũng rất lớn, trung cấp là tốt rồi, cao cấp cao hơn trung cấp 1 tầng, mà cực phẩm khoáng thạch là hoàn mỹ nhất, năng lượng cực mạnh, nếu có thể có một khối cực phẩm khoáng thạch, hấp thu năng lượng không những tăng lên một cấp bậc, cho dù bán đi cũng có tiền xài không hết!”

Nguyệt Thiên Vũ gật gù hiểu ý, Lý Lẫm lại nói tiếp: “Ta đã từng được gia gia đưa đến Dong binh công hội một lần, quả thật nơi đó đầy rẫy cao thủ, hơn nữa lại có những mỏ khoáng thạch nhiều vô số, trong Ma pháp sư công hội cũng hệt như vậy.”

Nguyệt Thiên Nhạc tiếp lời: “Trong không gian của ta cũng có khoáng thạch được tích lũy trước khi ta bị phong ấn, khoáng thạch Cực phẩm cũng không thiếu, nếu muội thích cứ dùng.”

Nguyệt Thiên Vũ lắc đầu, nói: “Ta không cần đâu, ta muốn tự mình giữ vững căn cơ, dựa vào ngoại vật cũng không giúp ích gì nhiều.”

Lý Lẫm và Lưu Vân đều chớp chớp mắt tỏ vẽ ngạc nhiên, đương nhiên phải ngạc nhiên rồi, khoáng thạch chính là ước mơ của mỗi cường giả, muốn có cũng không được. Thế mà khó báu ngay trước mắt, Nguyệt Thiên Vũ lại từ chối nhẹ nhàng như thế.

Nguyệt Thiên Nhạc ngược lại không tỏ ra kinh ngạc gì, chỉ mỉm cười nhẹ, nàng hiểu muội muội mình hơn ai hết, Nguyệt Thiên Vũ từ bé đã chịu khổ, còn phải trải qua những cuộc huấn luyện chết người, đã khiến nàng thờ ơ với ngoại vật, thứ duy nhất nàng quan tâm, chính là gia đình nàng và bằng hữu của nàng.

Nguyệt Thiên Nhạc gật đầu, lấy trong tay áo ra khối ngọc bội lúc nãy Lưu Vân đưa cho nàng ra cho Nguyệt Thiên Vũ, dịu dàng nói: “Giữ lấy, nó sẽ giúp ích cho muội đấy.”

Nguyệt Thiên Vũ nhìn khối Ngọc bội tuyệt đẹp trong tay, giơ lên trước mắt nhìn, chỉ thấy nó là một khối hắc Ngọc bội khắc hình con Chu Tước rất đẹp mắt, đang định nói mình không cần thì lại nhận được một cái lắc đầu của Nguyệt Thiên Nhạc.

Nguyệt Thiên Vũ bất đắc dĩ nhận lấy, rồi cả nhóm bốn người chia nhau ra, Lý Lẫm trở ra ngoài tu luyện với Nguyệt Thương Hải, Lưu Vân trong phòng hắn tu luyện Lôi nguyên tố, hắn đã là ma pháp sư Ngũ cấp trung kỳ, có thể trong thời gian ngắn sau có thể đột phá hậu kỳ, Nguyệt Thiên Nhạc trở lại căn phòng của nàng tĩnh dưỡng tinh thần lực, còn Nguyệt Thiên Vũ cũng trở về phòng nàng mà tu luyện. Ba ngày lặng lẽ trôi qua, Nguyệt Thiên Vũ đã thuận lợi cũng cố tu vi Thất cấp sơ kỳ, cần một thời gian nữa sẽ đột phá Thất cấp trung kỳ. Giờ phút này nàng mới lấy từ trong không gian Lam Trà ra khối Ngọc bội Nguyệt Thiên Nhạc đưa. Ngắm nửa ngày trời cũng không xem thấy cái gì, nàng liền thử dùng tinh thần lực dò xét vào bên trong ngọc bội.

Thấy Tinh thần lực thuận lợi tiến vào khối Ngọc bội khiến Nguyệt Thiên Vũ vô thức nở nụ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng biến chuyển thành nghi hoặc. Ngọc bội trên tay đột nhiên phát sáng ra nguồn năng lượng đen tuyền, mạnh mẽ tiến nhập thân thể nàng.

Nguyệt Thiên Vũ giật mình, vội thả Ngọc bội xuống rồi tiến nhập trạng thái tu luyện. Năng lượng màu đen điên cuồng tiến vào thân thể nàng nhưng không trực tiếp đi vào đan điền mà tiến vào mở rộng các đường kinh mạch. 108 đường kinh mạch dưới tác dụng của năng lượng màu đen vỡ vụn. Nhưng Nguyệt Thiên Vũ chưa kịp cảm thấy đau đớn thì năng lượng đã nhanh chóng phục hồi mở rộng ra gấp 5 lần, vách kinh mạch trở nên vô cùng bền chắc. Năng lượng màu đen chảy qua từng ngóc ngách trong cơ thể, liên tục cải tạo, đào thải những chất thải ra ngoài.

Xung quanh Nguyệt Thiên Vũ lúc này chảy ra chất lỏng hôi thối, may mà Nguyệt Thiên Nhạc đã tiện tay làm một kết giới xung quanh nàng rồi nên mùi hôi đó không tản ra ngoài. Nguyệt Thiên Vũ cứ thế duy trì trạng thái như thế này đến hết một ngày một đêm.

Ngày hôm sau mở mắt ra, Nguyệt Thiên Vũ lại thở ra một ngụm trọc khí. Sau khi được nguồn năng lượng màu đen kia cải tạo, nàng đã bỏ qua thất cấp trung kỳ, hậu kỳ, và đã tiến thẳng vào Bát cấp hậu kỳ ở cả ba mặt Chiến sĩ, Ma pháp sư lẫn Triệu hồi sư.

Nàng nhìn lại nhẫn khế ước trên tay, phát hiện nó đã thêm một ngọn hỏa diễm nữa, bát mai hỏa diễm nhẫn khế ước, Triệu hồi sư hệ Hỏa bát cấp.

Nàng đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau khi xong xuôi thì nhìn lại mình trong gương, và hơi bất ngờ bởi chính mình. Trong gương là một nữ tử dong dỏng cao khoảng 1m5, thân hình non nớt lúc trước đã phát triển thêm một chút, vận xiêm y màu lam nhẹ nhàng mà tao nhã. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đã phát triển thêm, tạo thêm một nét trưởng thành. Suối tóc vàng óng dài mượt như ánh mặt trời buông xuống đến thắt hông nay cũng đã dài đến đầu gối, đôi đồng tử xanh lam to sáng mang theo sắc thái nhàn nhạt điềm tĩnh cuốn hút, và ấn ký Lam Trà yêu mị trên trán xinh đẹp như bút tích của Thần để lại. Đây quả là một vẻ đẹp kinh diễm, một khi đã nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên được.

“Chuyện gì thế này, sao chỉ trong một ngày mà ta như đã lớn thêm một chút vậy?”

Nguyệt Thiên Vũ thì thầm tự hỏi, đột nhiên lại nghe được một giọng nói dịu dàng trong trẻo từ đằng sau: “Chúc mừng muội trải qua quá trình tẩy kinh phạt tủy thành công, xem ra những chất độc hại dư thừa trong người muội đã được loại bỏ hết.”

Nguyệt Thiên Vũ ngay lập tức quay đầu lại, phát hiện Nguyệt Thiên Nhạc đã ở đó từ lúc nào và đã xử lý xong những chất hôi thối trên giường nàng. Nàng cầm khối Ngọc bội đã chuyển sang màu trắng trong, nói: “Tỷ, vừa rồi là tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết sao, tại sao ta lai không cảm thấy đau đớn gì?”

Nguyệt Thiên Nhạc cười hiền xoa đầu nàng, đáp: “Vì năng lượng trong khối ngọc bội này có sinh mệnh lực đã giúp cho những đau đớn biến mất, nó cũng đã khiến muội phát triển ngoại hình thêm một chút. Từ nay về sau, mỗi khi muội bị thương, sinh mệnh lực trong khối Bạch Ngọc này sẽ nhanh chóng chữa lành mọi vết thương, chỉ cần muội không chết, chắc chắn những vết thương sẽ hồi phục với tốc độ chống mặt, cộng thêm cả Quang nguyên tố trong người muội nữa.”

Nguyệt Thiên Vũ chớp chớp mắt, muốn hỏi sinh mệnh lực là gì, nhưng lại thôi khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Thiên Nhạc, nàng hiểu tỷ tỷ sẽ không nói cho nàng nghe lúc này, đành nhịn tò mò vậy.

Gạt suy nghĩ khỏi đầu, Nguyệt Thiên Vũ cùng Nguyệt Thiên Nhạc sóng bước rời khỏi căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.