Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 11: Chương 11: Đến Văn Chiến học viện




Rất nhanh, đã hơn một tuần trôi qua. Trong một tuần này, Nguyệt Thiên Vũ ngoài tu luyện ra, thường xuyên nhất chính là đấu khẩu với Lưu Vân đến mệt cả đầu, nếu không phải Nguyệt Thiên Nhạc ngăn lại thì chắc nàng và Lưu Vân sẽ quậy banh nóc nhà luôn rồi.

Lưu Vân hiện giờ đã là một đệ tử thuộc hệ Nguyệt gia dưới trướng Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thương Khung hoàn toàn hoan nghênh hắn gia nhập, quả như Lý Lẫm nói, một vì hắn Thiên phú rất cao, hai vì hắn là bằng hữu của Nguyệt Thiên Vũ. Hắn, Lý Lẫm và Nguyệt Thương Hải đã trở thành bạn thân với nhau chỉ trong 1 tuần, Nguyệt Thương Hải cũng rất có hảo cảm với tính tình thân thiện mà thản nhiên của Lưu Vân, nên ba người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Rất nhanh, đã đến lúc Nguyệt Thiên Vũ đến Văn Chiến học viện thời gian.

Văn Chiến học viện Xuân Phong Trấn là nơi tất cả đứa trẻ ở Xuân Phong Trấn đều muốn đến, nơi đó là thiên đường của chiến sĩ, học phí nhập học học viện cũng không quá cao, người thường cũng chi trả được, nhưng nhập học rồi còn cần thời gian khảo nghiệm.

Mỗi đứa trẻ có tư chất khác nhau, cũng sẽ quyết định thành tựu sau này của chúng, Văn Chiến học viện giống như chiếc đồng hồ cát thô sơ, tất cả đứa trẻ chỉ cần đến tuổi đều có thể báo danh nhập học, nhưng nhập học rồi để thành đệ tử chính thức, phải qua kiểm tra nửa tháng của học viện, quyết định đứa trẻ nào có thể tiếp tục ở lại học tập, mà những đứa còn lại một là không có thiên phú hai là khó có thành tựu.

Văn Chiến học viện sẽ không giữ kẻ vô dụng, ngươi có thực lực, ngươi có thiên phú, ngươi có thể ở lại, nếu không, ngươi chỉ có thể đi, ai cũng thế. Không ai thương hại, không ai động lòng, tại thế giới tàn khốc này, tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực của mình, tất cả chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân!

Rất nhanh, Văn Chiến học viện sẽ chiêu sinh đệ tử mới, mỗi một quý nhập học cũng không có nhiều đứa trẻ, dù sao Xuân Phong Trấn không phải thành phố lớn, chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, nếu không phải do gần Mê Vụ Sâm Lâm, chỉ sợ cũng sẽ bị Nam Cung Đế Quốc hoàn toàn quên mất.

“Viết tên lên đây, xếp hàng vào đi!” Trước cửa học viện, một nam nhân trung niên lười biếng ngồi đó, tầm mắt đánh giá tiểu hài tử trước mắt, nhìn nhiệt tình kích động trên mặt chúng, không khỏi lắc đầu than nhẹ, kỳ này vẫn chẳng có đứa nào được sao?

Nam nhân trung niên tuy chỉ ngồi, nhưng cả người tản ra khí thế không kém, một chiến sĩ ngũ cấp trung kỳ, hắn là một đạo sư của Văn Chiến học viện, phụ trách việc chiêu sinh mỗi kỳ, cũng chỉ nhìn lướt qua là hắn có thể biết, đứa trẻ tiến đến báo danh có tố chất như thế nào, dù sao tu vi của đám trẻ này ngũ cấp trung cấp thừa khả năng nhìn thấu.

Từng tiểu hài tử vẻ mặt kích động tiến lên, ghi tên mình vào cuốn sổ trước mặt nam nhân trung niên, cẩn thận từng nét một hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt, đương nhiên là do bề trên dạy, nhưng bọn chúng đâu biết, từ lúc báo dánh, thiên phú của chúng thế nào đã vô cùng sáng tỏ.

Nam nhân trung niên thản nhiên không chớp mắt đảo mắt qua từng đứa trẻ, có chút mất hứng, hàng bọn nhỏ xếp cũng không dài, rất nhanh đã nhìn đến tận cuối.”Ồ?” Nam nhân trung niên nghiêm mặt nhíu mày, ánh mắt lặng lẽ quét qua, trong tầm mắt là một bé gái, nàng có gương mặt nhỏ nhắn mà xinh đẹp, mái tóc vàng óng mượt như tơ, đôi đồng tử xanh lam bình thãn ngó nhìn xung quanh, ấn ký Lam trà nở rộ trên trán yêu mị kiều diễm, trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn là sự điềm tĩnh tuyệt đối không thuộc về trẻ con.

“Tiểu gia hỏa này, có vẻ thú vị đây...” Nam nhân trung niên nhếch lên một nụ cười thú vị, mắt cứ nhìn chăm chăm vào bé gái tóc vàng kia. Khoan đã, tóc vàng? Tóc vàng, chẳng lẽ là nữ nhi có mái tóc yêu mị của Nguyệt gia, Nguyệt Thiên Vũ?

Tiểu nam hài đứng trước bé gái kích động tiến lên, tay cầm bút run nhè nhẹ, nam nhân trung niên không khỏi mỉm cười, bé gái ở sau tiểu nam hài, đôi mắt dị thường bình tĩnh nhìn bộ dáng kích động của tiểu nam hài, một loại thâm trầm không thuộc về trẻ con lặng lẽ phát ra, khiến đứa bé nhìn qua như mặt nước không một gợn sóng.

Nam nhân trung niên chợt nghĩ ra điều gì, bàn tay cuốn một vòng, mạch nước ngầm bỗng hình thành trong không khí lao thẳng đến chỗ tiểu nam hài đang viết tên.

Tiểu nam hài đang viết tên không phát hiện ra, không ai không phát hiện, ánh mắt nam nhân trung niên tập trung vào bé gái mang vẻ mặt bình tĩnh phía sau nam hài, dưới ánh mắt nghi ngờ của nam nhân trung niên, bé gái nhẹ nhàng vươn tay, đỡ cánh tay tiểu nam hài, đồng thời, ám phong tới, thân mình tiểu nam hài đột nhiên nghiêng đi, nếu không phải được bé gái đỡ lấy, hắn đã ngã bổ nhào ra rồi!

“Cảm ơn ngươi!” Tiểu nam hài quay đầu nói lời cảm tạ, không cảm thấy có gì không thích hợp, bé gái thản nhiên gật đầu, chẳng qua ánh mắt lại nhìn lướt qua nam nhân trung niên, nam nhân trung niên khẽ sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía bé gái có thêm kinh ngạc.

Nam hài nhi viết xong tên bước vào đại môn Văn Chiến học viện, bé gái đi lên trước, cầm lấy bút tùy ý viết tên mình lên, viết tuỳ tiện nhưng lại rất đẹp, viết xong, mắt lại lần nữa quét về phía nam nhân có vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, từ từ đi vào.

Nam nhân trung niên thấy bé gái đi rồi, lập tức nhìn cái tên viết trên sổ ghi chép, trong lòng hắn tràn đầy kinh dị, vừa rồi hắn cảm thấy, trong tất cả đứa trẻ chỉ có bé gái này không có khí mạch dao động, nguyên nhân hắn không do thám được chỉ có hai, một là bé gái này căn bản không tu luyện võ khí, hai là...bé gái có thực lực cao hơn chiến sĩ ngũ cấp!

Khả năng này làm nam nhân trung niên nở nụ cười tự giễu, bé gái kia bao nhiêu chứ, thực lực trên ngũ cấp, Xuân Phong Trấn nếu có yêu nghiệt như thế, hiệu trưởng Văn Chiến học viện làm sao có thể không biết? Nam nhân trung niên định đùa một chút, tùy tay sử dụng khí lực của chiến khí ngũ cấp, lại không nghĩ rằng bị bé gái phát hiện, hơn nữa còn cản hết tất cả!

Đây có nghĩa gì? Một tiểu gia hỏa mới vừa vào học lại ngăn cản toàn bộ sức mạnh chiến sĩ ngũ cấp...Điều này sao có thể!

Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm cái tên: “Nguyệt Thiên Vũ...” Nam nhân trung niên cúi đầu đọc lên, cuối cùng ánh mắt chợt lóe, nhìn vào trong Văn Chiến Học Viện, trầm giọng nói: “Nguyệt Gia, hóa ra là Nguyệt Gia. Nguyệt Thiên Vũ sao, thú vị thật...”Trong khi đó, Nguyệt Thiên Vũ đang cực kỳ bình thãn mà đi vào bên trong Văn Chiến học viện, Nguyệt Thiên Nhạc truyền âm nói với nàng: “Ồ, Văn Chiến học viện cũng không thay đổi thì mấy nhỉ?”

“Tỷ, tỷ biết nơi này ư?”

“Ừ, cũng có thể nói vậy, sau khi tỷ bị lộ thân phận Triệu hồi sư, hoàng đế Nam Cung khi đó đã cho tỷ đến đây xem qua Văn Chiến học viện lẫn Võ Thần học viện, nó cũng không khác gì so với khi đó.” Nguyệt Thiên Nhạc cảm thán nói.

Nguyệt Thiên Vũ hửm một tiếng rồi đi thẳng tới khu tập trung của tân sinh. Vừa đến nơi, đã thấy hơn mấy trăm tiểu hài tử đứng xôm tụ với nhau với vẻ mặt kích động và hồi hộp, nàng thở dài đứng dựa vào góc cây, chờ đợi những lão sư đi ra. Trong lúc đó, một cánh tay đã chộp lấy vai nàng khiến nàng nhíu này nhìn lại, và phát hiện trước mắt là một cặp sinh đôi nam nữ tiểu hài tử. Hai người đều khoảng 10 tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng khiến rất dễ nhìn, hơn nữa lại giống hệt nhau. Bé gái có mái tóc đen mượt và đôi mắt cùng màu, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa được gọi là xinh đẹp vì chưa trưởng thành nhưng rất đáng yêu. Tiểu nam hài bên cạnh có khuôn mặt giống hệt bé gái, nhưng lại có một nét nam tính hơn và trầm ổn hơn.

“Hai ngươi là...?” Nguyệt Thiên Vũ thắc mắc hỏi lại.

Bé gái cười tươi đến sáng lạng, vui vẻ nói: “Ngươi là Nguyệt Thiên Vũ của Nguyệt gia, quả nhiên có mái tóc vàng thật, đẹp quá!”

Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt, cuốn một lọn tóc vàng óng lên nhìn, cười khổ nói: “Ừm, ta là Nguyệt Thiên Vũ, hai ngươi là...”

Tiểu nam hài cười nhạt đưa tay ra nói: “Ta là Phong Chiêu Lăng, đây là muội muội song sinh của ta Phong Chiêu Liên, hân hạnh được gặp.”

Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn hai huynh muội song sinh, cuối cùng vẫn bắt tay với Phong Chiêu Lăng theo phép lịch sự cần thiết. Trong khi đó Phong Chiêu Liên lại cười nói: “Nguyệt gia từ xưa đến nay đều rất tốt bụng với người dân, gia chủ Nguyệt Gia cũng đã từng giúp nhà chúng ta nhiều lần, chúng ta luôn nghĩ Nguyệt Gia có thể phục sinh lại, không ngờ lại gặp Nguyệt Thiên Vũ bạn ở đây.”

Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt, nàng không ngờ là cũng có người đứng về phía Nguyệt Gia. Nguyệt Gia tuy xuống dốc, nhưng người Nguyệt Gia quang minh lỗi lạc, còn đối đãi với bình dân, quý tộc như nhau, tích lũy rất nhiều lòng cảm mến vì gia tộc, tuy phần lớn đến từ bình dân, đến từ dân chúng không có sức mạnh, Nguyệt Gia bị quý tộc châm chọc, nhưng trong mắt người thường vẫn là một thần thoại, cho dù có nghèo túng thì cũng không thay đổi.

Nguyệt Thiên Vũ vô thức nở nụ cười dịu dàng, nụ cười đó khiến cho gương mặt tuyệt mỹ kia càng thêm tuyệt sắc, khiến hai huynh muội họ Phong ngẩn ra, vì nàng quả thật rất đẹp, đẹp đến kinh diễm, 10 tuổi đã đẹp thế này, một khi lớn lên, Nguyệt Thiên Vũ sẽ đốn đổ không biết bao nhiêu người.

“Cảm ơn.”

Không ai thấy, gương mặt nhỏ nhắn của Phong Chiêu Lăng đã bất giác hồng lên, nhưng hắn nhanh chóng thu lại nét hồng, trở lại nét thản nhiên thường ngày, tuy nhiên, điều đó lại không giấu được Nguyệt Thiên Nhạc. Nàng trong không gian cười trộm một cái, thầm nói: “Hàn Phong, mai sau đệ sẽ có nhiều tình địch lắm đấy.”Bỗng ở chỗ những đứa trẻ đang túm tụm lại truyền đến tiếng xôn xao, ba người Nguyệt Thiên Vũ đều ngẩng đầu nhìn phía trước, từ xa đã thấy được mấy người chậm rãi đi đến chỗ họ.

“A, là hiệu trưởng Văn Chiến học viện, còn có các lão sư nữa.” Phong Chiêu Liên cười tươi nói, còn Phong Chiêu Lăng cùng Nguyệt Thiên Vũ lại rất bình thãn, như không phải chuyện của họ.

Nguyệt Thiên Vũ quét mắt tới, quét một vòng trên người mấy người ở xa xa, đã hiểu được thực lực của họ, một lục cấp, hai ba người ngũ cấp, thực lực Văn Chiến học viện cũng không tệ. Mấy người đi đến trước mặt bọn nhỏ, lão giả đi đầu híp mắt nhìn một vòng, khẽ tạm dừng vài giây trên đám người Nguyệt Thiên Vũ, sau đó lại chuyển hướng về nơi khác.

Ba người Nguyệt Thiên Vũ đứng ở phía sau, tiểu hài tử vừa thấy mấy người này, có chút điên cuồng chen chúc tiến lên, tranh nhau đứng trước, hy vọng lão sư có thể phát hiện ra mình. Hai huynh muội họ Phong không hề như thế, vẫn đứng ở phía sau đợi bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thiên Vũ trong lòng hơi ngạc nhiên vì sự trấn định của hai huynh muội song sinh này, nhưng về sau đó lại mỉm cười nhạt.

Phía sau ba người, tiểu hài tử vẫn chen nhau lên, ba người này lại nổi bật hơn hẳn, vài vị lão sư thấy ba đứa trẻ lạnh nhạt ở sau, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ khen ngợi, so với những đứa bằng tuổi, ba hài tử này có sự bình tĩnh, đúng là hiếm thấy.

Nam nhân trung niên lúc nãy ở cổng lớn đứng sau cùng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Nguyệt Thiên Vũ khiến nàng vô thức rùng mình, hơi rụt người lại cạnh Phong Chiêu Lăng khiến gương mặt điển trai của hắn hơi hồng lên.

Hiệu trưởng dừng mắt ở Nguyệt Thiên Vũ lâu hơn một chút, trong lòng toàn là nghi hoặc và mừng rỡ vô cùng. Vừa nãy Hoàng lão sư chạy vào nói với hắn xuất hiện yêu nghiệt, hắn cũng không tin lắm, vì nếu có yêu nghiệt xuất hiện sao lại thoát khỏi tầm mắt của hắn? Nhưng giờ hắn mới hiểu, Hoàng lão sư nói hoàn toàn đúng, hắn lấy thực lực lục cấp trung kỳ cũng không thể dò xét được tu vi của tiểu nha đầu tóc vàng kia. Hắn đã dò xét hai đứa sinh đôi bên cạnh nàng, phát hiện thiên phú của chúng rất cao, nhưng hắn thậm chí không thể thấy được một chút cảm giác gì về tiểu nha đầu tóc vàng kia.

Hiệu trưởng giương mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Vũ lại khiến nàng chột dạ, lần này thực trốn hẳn sau lưng Phong Chiêu Lăng, ló đôi mắt xanh lam lên nói: “Ông hiệu trưởng kia sao cứ nhìn ta thế không biết?”

Phong Chiêu Liên nhìn thấy thế, cười nói: “Chắc hiệu trưởng để ý đến thực lực của ngươi đấy, Tiểu Vũ.”

Nguyệt Thiên Vũ cũng không bài xích Phong Chiêu Liên gọi nàng thân mật như vậy, nhưng nàng vẫn trốn sau lưng Phong Chiêu Lăng, ánh mắt nóng rực của hiệu trưởng cùng nam nhân trung niên kia khiến nàng nhớ lại những ánh mắt của người đứng đầu tổ chức Ánh Bạc, mấy ánh mắt kiểu đó khiến nàng khá sợ.

Nàng cứ trốn sau lưng nên không để ý mặt của Phong Chiêu Lăng đã đỏ đến tận mang tai, hắn dù đã miễn dịch với mỹ nhân, nhưng một mỹ nữ tóc vàng như thế này từ lúc mỉm cười đã khiến tim hắn đập rộn ràng. Từ từ thu hồi ánh mắt, hiệu trưởng mỉm cười, ra dấu với lũ trẻ đứa này đẩy đứa kia trước mặt, ý bảo chúng trật tự.

“Các trò, trong nửa tháng tiếp theo ta hy vọng các con có thể chuyên tâm tu luyện, cố gắng không ngại khổ, dù sao sau nửa tháng những kẻ lười biếng hay không có tư chất sẽ phải đi khỏi đây, không ai ngoại lệ, mặc kệ là có gia thế và tài phú lớn đến đâu!”

Lời hiệu trưởng khiến bọn nhỏ đều cảm thấy có chút nghiêm túc, vài đứa trẻ trong đó có chút bất mãn bĩu môi, thực rõ ràng hiệu trưởng vừa rồi cố ý nhắc đến chúng nó.

“Văn Chiến học viện chia thành ngoại viện và nội viện, tương lai nửa tháng tới, các con sẽ được lão sư bên ngoài viện chỉ dạy, chưa được tiến vào nội viện.”

Nguyệt Thiên Vũ âm thầm suy tư, nội viện...Xem ra nội viện là khu vực của đệ tử cao cấp, vậy Triệu Minh, cũng sẽ ở đó.

“Tốt lắm, hôm nay báo danh đã chấm dứt, ngày mai là ngày đầu tiên ở Vũ học viện của các con.” Hiệu trưởng nói xong, cùng vài vị lão sư đi mất, bọn nhỏ lập tức tản ra, một đám thần sắc lộ vẻ kích động, Văn Chiến học viện, bước đầu tiên trở thành cao thủ chiến sĩ!

Nguyệt Thiên Vũ thấy mấy người kia rời đi mới không trốn sau lưng Phong Chiêu Lăng nữa, nét mặt xinh đẹp tỏ vẻ có lỗi nói: “Xin lỗi ngươi Chiêu Lăng, vì đã bám vào lưng của ngươi.”

Phong Chiêu Lăng lắc đầu xua tay nói không sao, hắn đã thu lại nét hồng trên mặt khi nghe hiệu trưởng lên tiếng, nói: “Thiên Vũ, ta thấy hiệu trưởng rất để ý ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”

Nguyệt Thiên Vũ đứng dựa vào gốc cây, trả lời bâng quơ: “Ta không quan tâm, hiệu trưởng muốn nghĩ sao thì nghĩ, chỉ là, ta có việc phải làm ở đây.”

Hai huynh muội Phong Chiêu Lăng liếc nhìn nhau, không nói gì trong một khắc, sau đó Phong Chiêu Liên chạy lại nắm lấy tay Nguyệt Thiên Vũ, ánh mắt kiên định nhìn nàng: “Tiểu Vũ, chúng ta, là bằng hữu phải không?”

Nguyệt Thiên Vũ chớp mắt, hết nhìn Phong Chiêu Liên, lại nhìn Phong Chiêu Lăng phía sau, bất giác nở nụ cười, nàng gật đầu: “Ừ, chúng ta là bằng hữu.”

Phong Chiêu Liên cười đến rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, nàng liền nhào vào ôm lấy Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thiên Vũ bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu tiểu nha đầu vui vẻ này. Phong Chiêu Lăng bên cạnh muội muội mình, chỉ mỉm cười không nói gì.

Hiệu trưởng mang theo vài vị lão sư đi tới nội viện, nơi này đệ tử tu luyện cũng không nhiều, so với ngoại viện thì yên tĩnh hơn, nam nhân trung niên vừa rồi giờ phút này vẻ mặt kích động nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, nha đầu tóc vàng kia thế nào, ta không nói sai mà.”

“Nói thật, ta không dò được dao động khí mạch của tiểu gia hỏa kia, thật sự là khó mà tin được.” Một nữ lão sư nhẹ nhàng nói xong, hai vị ngũ cấp lão sư khác cũng giật nhẹ khóe miệng, một thiên tài hậu bối ngang trời xuất thế như vậy, bọn họ cũng có chút xấu hổ, bọn họ có lẽ cũng không đủ tư cách dạy.”Ha ha, khi ta thấy tiểu nha đầu kia cũng giật mình không ít, hiệu trưởng, nha đầu đó có thực lực cấp 6 sao?” Nam nhân trung niên cười ha ha, có chút chờ mong nhìn về phía hiệu trưởng, thực lực ngũ cấp của họ không dò xét được nha đầu kia, nói vậy hiệu trưởng nhất định có thể, dù sao hắn là chiến sĩ cấp 6.

Hiệu trưởng sửng sốt, rồi cười xấu hổ, nhìn ba vị lão sư mang theo chờ mong ánh mắt, ho khan một tiếng: “...Ta cũng không dò xét được thực lực của tiểu gia hỏa kia.”

Cái gì?! Ba lão sư đều trừng lớn mắt, nam nhân trung niên lại có chút khẩn trương, ngay cả hiệu trưởng cũng không dò xét được nha đầu kia?! Cấp 6 đấy, chiến sĩ cấp 6 không tra được, tiểu nha đầu kia chẳng lẽ đã là thất cấp?

“Ôi, yêu nghiệt, yêu nghiệt a...” Nam nhân trung niên nói, giọng nói run rẩy không thôi, hai vị lão sư khác còn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, Vân Phong năm nay bao nhiêu, đã đi vào hàng ngũ chiến sĩ cao cấp? Nhân vật yêu nghiệt như thế, vì sao bọn họ không nhận ra? Nếu không phải nàng chủ động tiến đến, Vũ học viện sẽ bỏ lỡ! Nếu bỏ qua, đó là tổn thất bao nhiêu???

“Hiệu trưởng, danh ngạch đề cử năm nay...”

Lão giả khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy cuồng nhiệt: “Văn Chiến học viện Xuân Phong Trấn, năm nay sẽ nổi bật nhất.”

Ba vị lão sư khác vừa nghe, trong lòng chấn động, đúng vậy, có một nha đầu yêu nghiệt như vậy, cho dù không muốn trở nên nổi bật cũng khó đấy!

Nguyệt Thiên Vũ đến khiến các lão sư ở Văn Chiến học viện này mát lòng hả dạ, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến họ trở tay không kịp, may mà Văn Chiến học viện không bỏ qua một yêu nghiệt như vậy, bằng không sẽ vô cùng đau đớn.

Trong khi đó, Nguyệt Thiên Vũ đã chia tay hai huynh muội song sinh họ Phong và thông thả đi về nhà, ngày mai mới chính thức nhập học, nên tân sinh được về sớm. Nguyệt Thiên Nhạc cười truyền âm với Nguyệt Thiên Vũ: “Thiên Vũ, xem ra hiệu trưởng kia đã xem trọng muội rồi.”

Nguyệt Thiên Vũ chỉ hừ lạnh không nói gì, trong suốt lúc các lão sư phát biểu, nàng liên tục cảm thấy những luồng năng lực khác nhau phóng về phía nàng để dò xét, đương nhiên là họ không thể dò thấy được gì. Nguyệt Thiên Vũ không giống những chiến sĩ còn lại, nàng không tu luyện chiến sĩ bằng kinh mạch, mà là bằng Đan điền, bởi vì nàng là Triệu hồi sư, nên không gian chiến khí đương nhiên sẽ khác với những chiến sĩ bình thường, Lý Lẫm song tu cũng rơi vào tình trạng tương tự như thế. Nên nếu có ai muốn xét thực lực chiến sĩ bằng kinh mạch của nàng, dù là cấp bậc quân chủ cũng sẽ không thể tra được một chút dao động nào.

Nghe nói Văn Chiến học viện mỗi năm đều có một danh ngạch đến Võ thần học viện, Triệu Minh và Vân Thăng của Vân gia là hai ứng viên được đề cử, 1 người tam cấp đỉnh phong, 1 người tứ cấp sơ kỳ, hai người đều nổi bật hơn hẳn so với bạn cùng tuổi. Nhưng, chắc chắn khi Nguyệt Thiên Vũ đến đây, sẽ gây tranh cãi về vấn đề danh ngạch này.

Nhưng nàng không bấy nhiêu bận tâm về điều đó, chỉ hỏi Nguyệt Thiên Nhạc: “Tỷ, tỷ thấy Thiên phú của Chiêu Lăng và Chiêu Liên thế nào?”

Dù mới quen được chỉ một ngày, nhưng nàng rất quý hai huynh muội song sinh kia, Phong Chiêu Liên nghịch ngợm đáng yêu, nhưng cũng rất nghiêm túc và điềm tĩnh nếu cần. Phong Chiêu Lăng lạnh nhạt điềm tĩnh như nước, hơn nữa hắn tạo ra cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy. Hai người đều có tính cách điềm tĩnh, điều đó rất thu hút Nguyệt Thiên Vũ.

“Để coi, hai huynh muội đều cực kỳ có thiên phú, có thể nói là sánh ngang với Lưu Vân đấy chứ không vừa đâu. Năm nay mới 10 tuổi đã là chiến sĩ nhị cấp trung kỳ, nếu tu luyện lâu dài hơn chắc chắn sẽ đuổi kiệp Lẫm và Lưu Vân trong thời gian không xa đâu.”

Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười, trong lòng cảm thán, lúc nào bên cạnh Thiên Vũ cũng là những người tài năng đầy mình cả. Nguyệt Thương Hải Ma pháp sư tam hệ có dị hỏa, Lý Lẫm song tu Chiến sĩ-Ma pháp sư có Minh Nhãn, còn có Âu Dương Lưu Vân có Thiên phú hệ Lôi cực cao và trí thông minh sánh bằng IQ 300,  hiện giờ còn thêm hai huynh muội họ Phong cũng có thiên phú yêu nghiệt không kém.

Trong tương lai, có khi còn nhiều hơn thế nữa, mà từ đó, có khi tên nhóc nam thần kia trở lại còn có nhiều tình địch hơn cũng nên.

Nguyệt Thiên Vũ đương nhiên không hề biết suy nghĩ trong lòng Nguyệt Thiên Nhạc, nàng chỉ là trong lòng đang suy tư một chút. Chiêu Lăng và Chiêu Liên thiên phú tốt như vậy, chắc chắn sẽ lần lượt đến Võ thần học viện trong tương lai gần, lúc đó nàng đến học viện La Thăng sẽ được gặp lại họ sớm thôi.

Nguyệt Thiên Vũ xem lại sắc trời, hiện tại vẫn còn sớm, mới có 1o giờ sáng, hiện nay nàng cũng đang thiếu tiền mua thảo dược, hơn nữa cũng đang nuôi một con Lam cầu tham ăn ở nhà, hay là đi vào Mê Vụ Sâm Lâm săn mấy con cấp thấp đi.

Nguyệt Thiên Nhạc hiểu ý, liền nói: “Để tỷ gọi báo Lẫm với Lưu Vân, chúng ta cũng nên để hai người bọn hắn có kinh nghiệm thực chiến. Thương Hải thì để sau cũng được nhỉ?”

“Vâng, nhờ tỷ vậy.”

Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, lấy từ không gian ra sợ thun buộc mái tóc vàng cao lên, rồi đi thẳng về phía Mê Vụ Sâm Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.