Edit: Bonnie
Đàm Khanh khó được một giấc ngủ không bị quấy rầy mà tự nhiên tỉnh.
Hắn nằm chổng vó trên giường, vô cùng buồn ngủ mở to mắt.
Sau đó đưa tay, đáng thương sờ lên cái mông của mình.
Ô.
Đau quá.
Đàm Khanh rốt cuộc đã xác định mình bị tác giả loài người vô sỉ lừa gạt rồi. . ngôn tình ngược
Lúc tu luyện trên núi già, Đàm Khanh đã đọc rất nhiều thoại bản lấy được từ chỗ hồ ly khác.
Về sau thời đại tiến bộ, không có thoại bản nữa, nhưng lại đọc được rất nhiều sách người lớn được con người lưu hành trên thị trường.
Nhân vật chính trong thoại bản và trong sách đều kêu lên mềm mại ngọt ngạo, miêu tả cảm nhận nội tâm thoải mái biết bao, giống như là hận không thể bị làm hỏng vậy.
Cái gì mà biển mây chìm nổi, cái gì mà chợt cao chợt thấp, cái gì mà tiến thẳng vào sào huyệt.
Còn có cái gì mà trong nháy mắt bị rót đầy giống như có một luồng sáng xẹt qua trước mắt nữa.
Tất cả Đàm Khanh đều không cảm nhận được.
Chỉ cảm thấy ma sát ma sát.
Điên cuồng ma sát.
Đàm Khanh vừa đau lòng vừa tủi thân sờ lên cái mông của mình.
Triệt để tuyệt vọng với thế giới lạnh lùng, vô tình, không có chút sung sướng gì này.
Hắn nằm trên giường, giống như một cái bánh nướng hồ ly bị bẹp không có chút sức sống nào.
Trong quãng thời gian tu luyện dài đằng đẵng, bởi vì thanh tu không được nhiễm bụi bẩn, Đàm Khanh đã từng tràn đầy ảo tưởng đẹp đẽ với chuyện yêu yêu này, cũng đã vụng trộm tưởng tượng ra rốt cuộc là vui vẻ thoải mái cỡ nào.
Về sau độ kiếp thất bại, Đàm Khanh nằm mơ cũng muốn cảm nhận được khoái lạc của con người.
Kết quả.
Hiện tại.
Ầy.
Quả nhiên loài người đều là móng heo.
Hắn cũng không muốn tiếp tục làm chuyện như vậy với con người nữa!
Vẻ mặt Đàm Khanh như đưa đám, ủi ủi cái eo đau buốt.
Co cả người hồ ly vào trong chăn, khổ sở rên rỉ.
Cứ kêu mãi cho đến khi Hạ Minh Ngọc đút sữa cho Đàm Kỷ Kỷ, lại cho ăn một bát canh thịt xong, đẩy cửa phòng ngủ ra đi đến.
Vừa vào cửa, liền thấy Đàm Khanh chui đầu vào trong cái gối trên giường hai mét rưỡi, co mình thành cái bánh bao nhỏ.
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ đi qua, kéo chăn mền xuống, để lộ ra cái đầu: “Tỉnh ngủ?”
Đàm Khanh mài mài răng nanh nhỏ, cảnh cáo Hạ Minh Ngọc: “Bây giờ anh! Bắt đầu bảo trì khoảng cách hai mét với tui.”
Hạ Minh Ngọc lấy cốc nước trên đầu giường, uống trước một ngụm để xem nhiệt độ, sau đó đưa đến bên môi Đàm Khanh: “Về sau mỗi sáng sớm thức dậy đều uống trước một cốc nước, sẽ rất tốt với cơ thể.”
Đàm Khanh uống ùng ục ùng ục hết một cốc nước, liếm miệng một cái, bắt đầu mồm miệng lanh lợi xỉ vả Hạ Minh Ngọc: “Vậy tại sao tối hôm qua anh chơi tui không nói dừng lại sớm một chút sẽ tốt cho cơ thể tui chứ! Tui đã bảo là ngừng ngừng ngừng rồi!”
Hạ Minh Ngọc đặt cái cốc không lên trên đầu giường, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của Đàm Khanh một cái: “Xin lỗi, tối hôm qua quá chăm chú, không nghe được.”
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh hận.
Thậm chí đã nghĩ về núi bên làm sơn đại vương rồi.
Đàm Khanh được Hạ Minh Ngọc ôm vào trong lòng, vẫn cực kỳ không thành thật, lắc trái lắc phải cái eo nhỏ bị tra tấn cả đêm qua.
Lắc nửa ngày, đột nhiên rất hiếu kì ma sát cái mông, quay đầu lại nhìn.
Rồi ngẩng mặt lên, hỏi Hạ Minh Ngọc: “Hở? Sao không thấy thứ tối qua anh cho vào người tui? Mấy cái trơn tuột kia ý?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc dùng chăn đắp kín cái mông trắng bóc của Đàm Khanh lại, ôm vào lòng: “Lúc em ngủ anh có ôm em đi tắm rửa.”
Đàm Khanh mệt mỏi gật đầu: “Ờ... Tui còn tưởng rằng bị tui hấp thu chứ.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc có mấy phần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ôm lấy Đàm Khanh, nói khẽ: “Đàm Khanh.”
Đàm Khanh cúi đầu, ỉu xìu chơi ngón tay: “Hả?”
Hạ Minh Ngọc hôn lên đỉnh đầu Đàm Khanh: “Nếu như về sau chúng ta có thể có em trai hoặc em gái Kỷ Kỷ, em có muốn không?”
Đàm Khanh uể oải ngáp: “Không muốn.”
Hạ Minh Ngọc dừng lại: “Vì sao?”
Đàm Khanh khổ sở quay đầu nhìn Hạ Minh Ngọc, trung thực ngay thẳng nói: “Bởi vì làm chuyện này không thoải mái chút nào hết, về sau tui không muốn làm chuyện như vậy nữa.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc hiếm khi thấy cạn lời.
Anh vô ý thức ôm Đàm Khanh chặt hơn, có chút thấp thỏm hỏi: “Thật sự đau lắm hả?”
Đàm Khanh dừng việc bẻ ngón tay chơi lại, xoay người xích lại gần Hạ Minh Ngọc, trợn tròn hai mắt siêu nghiêm túc gật đầu: “Thật đó. Hạ Minh Ngọc, tui đau quá à, có phải Khanh Khanh sắp hỏng rồi hông.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Đàm Khanh tách hai cái đùi ra hai bên hông Hạ Minh Ngọc.
Lại thêm hắn vốn mảnh mai linh hoạt, tư thế này thật sự là một tư thế không hài hòa lắm.
Hạ Minh Ngọc mặt không thay đổi, thẳng lưng đỉnh đỉnh lên trên, chiếm đủ tiện nghi của Đàm Khanh vô tội chân thành mù tri thức.
Sau đó mới mềm giọng, đỡ lấy eo Đàm Khanh, dụ dỗ nói: “Sẽ không hỏng, bôi chút thuốc cho em, có được không?”
Đàm Khanh méo miệng, lộn xuống từ trên đùi Hạ Minh Ngọc, lại nằm vật ra giường: “Được, vậy anh nhẹ một chút nha.”
“Ừ.”
Hạ Minh Ngọc kéo áo trên người Đàm Khanh lên, lộ ra vị trí cần bôi thuốc.
Anh cúi đầu nhìn nơi đó một chút, không được tự nhiên quay đầu đi ho nhẹ, tiếp đó nói bên tai Đàm Khanh: “Có thể sẽ hơi lâu, muốn chơi ipad một lúc không?”
Đàm Khanh lắc lắc hai cái chân nhỏ, nói điều kiện với Hạ Minh Ngọc: “Vậy trên ipad của anh có liên minh không?”
Hạ Minh Ngọc mở cửa hàng ra, tìm trò chơi sau đó đưa cho Đàm Khanh: “Đang tải, đợi lát nữa là được.”
Đàm Khanh vui vẻ ôm ipad đi tìm đồng đội của mình.
Vì để Hạ Minh Ngọc tiện làm việc, tốc độ đường truyền trong nhà rất tốt.
Đàm Khanh thuận lợi đăng nhập tài khoản trò chơi, nhìn thoáng qua, Kỷ Yến Tu vừa vặn online.
Hai con gà loè loẹt lập tức quyết định lập đội gà tiểu học để hố lẫn nhau.
Trong đội ngoại trừ Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh, còn có thêm ba người nữa.
Tiến vào bản đồ, một đồng đội gõ chữ: “Mở loa hết lên, tôi dẫn mọi người đi.”
Đàm Khanh nào dám lên tiếng trước mặt Hạ Minh Ngọc, lập tức gõ chữ trên kênh đồng đội.
Khanh Khanh đập gậy: Ca ca rất đẹp trai nha! Mong dẫn tui chơi! Nhưng mà ba già nhà người ta đang ở đây, không tiện mở loa!
Khanh Khanh đập gậy: Điên cuồng cổ vũ cho ca ca!
Chắc đồng đội kia đã cảm nhận được sự nhiệt tình đến từ em gái đáng yêu nào đó, nên cũng gõ chữ trong kênh đội: Không sao, anh dẫn em đi, sau này ba em không có ở đây thì mở loa sau, anh dạy riêng em.
Khanh Khanh đập gậy: Ô kê! Yêu ca ca moah!
Đàm Khanh vừa gõ xong câu nói này, hệ thống liền tự động bắn ra một hàng chữ.
Đồng đội Kỷ của bạn bị địch bắn tụt máu.
Kỷ: Không cố ý, tay run.
Chờ Hạ Minh Ngọc lấy thuốc từ bên cạnh ra vặn nắp, quay đầu nhìn thấy Đàm Khanh đang gõ một câu kia trên màn hình.
Đàm Khanh điều khiển nhân vật bay sau tên đồng đội kia, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Hạ Minh Ngọc nhìn qua.
Ánh mắt kia càng ngày càng âm u.
Nhưng mà cuối cùng, Hạ Minh Ngọc vẫn thu lại ánh mắt âm u, dùng ngón tay lấy một ít thuốc cao hơi lạnh, xoa lên vị trí sau lưng Đàm Khanh.
Đàm Khanh bị lạnh đến run rẩy, vô ý thức rụt người lại: “Ưm...”
“Chớ lộn xộn.”
Hạ Minh Ngọc dùng tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Đàm Khanh kéo lại, sau đó đưa tay bôi cao lên.
“Chỗ này đau không?”
“Không...”
“Chỗ này?”
“...”
“Hay là chỗ này?”
Nhân vật của Đàm Khanh đang xoay hình chữ S.
Sau khi lại chết một lần nữa, Đàm Khanh quay đầu, chuẩn bị nói với Hạ Minh Ngọc chương trình bôi thuốc hôm nay đến đây là hết rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, ngón tay đang ngoáy đến ngoáy đi ở bên trong lại giống như vô cùng tùy ý ấn lên một điểm.
Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Minh Ngọc vang lên theo: “Vậy là chỗ này sao?”
Eo của Đàm Khanh đột nhiên mềm nhũn, cùi chỏ vốn đang chống trên giường cũng mềm nhũn theo.
Sao lại kì quái như vậy.
Đàm Khanh lẩm bẩm hai tiếng, có chút không chịu được loại cảm giác này, nghĩ muốn dùng chân đá Hạ Minh Ngọc ra, nhưng lại bị anh túm lại.
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc bình tĩnh mà ôn hoà, không hề nhìn ra vẻ âm trầm lúc mới thấy tên của Kỷ Yến Tu vừa rồi.
Anh chậm rãi ấn hai lần, “Xem ra là chỗ này đau, phải bôi nhiều thuốc mới được.”
Đàm Khanh bị ấn đến chảy nước mắt, cũng không đoái hoài tới trò chơi nữa, tủi thân muốn cứu mình ra: “Không phải không phải không phải chỗ đó, chỗ đó không bị thương hu hu hu...”
“Thật sao?”
Hạ Minh Ngọc rốt cuộc dừng tay.
Anh đứng dậy, rút một tờ giấy ra cẩn thận tỉ mỉ lau sạch sẽ ngón tay dinh dính.
Sau đó lấy ipad vị rơi lúc Khanh đang giãy dụa về: “Được rồi, đã hết giờ chơi game, dậy ăn sáng đi.”
Sau khi Đàm Khanh trở về từ cõi chết liền nghĩ tới trò chơi của mình, chắp tay trước ngực bái Hạ Minh Ngọc một cái: “Đánh xong ván vừa rồi, tui sẽ dậy ăn ngay!”
Hạ Minh Ngọc trực tiếp tắt nguồn ipad, quay đầu lại nhìn Đàm Khanh: “Không thể chơi. Nhưng buổi sáng hôm nay có cháo gà và sandwich thịt gà, có muốn ăn hay không?”
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh bị bắt thóp, xám xịt xỏ dép lê đi tới phòng khách.
Nhóc con đang ngồi chơi xe nhỏ trong nhà đồ chơi cỡ lớn mà Hạ Minh Ngọc dựng cho nó, bảo mẫu biến mất một ngày hôm qua đang cực kì chuyên nghiệp ở một bên chăm sóc.
Đàm Khanh ôm cái bụng kêu ùng ục ngồi bên bàn ăn.
Chưa đợi được bao lâu, Hạ Minh Ngọc đã bê bữa sáng nóng hổi từ trong bếp ra.
Một quả trứng ốp lết lòng đào màu vàng nhạt, một cái sandwich salad thịt gà, một bát cháo gà nóng hổi
Đàm Khanh liếm môi, múc một thìa cháo gà: “Oa, đây là anh làm sao?”
Hạ Minh Ngọc gật đầu, lại đưa một cốc sữa bò cho Đàm Khanh: “Em cũng không thích hợp với phương án dinh dưỡng cũ, về sau nếu như không đi công tác, anh sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho em.”
Đàm Khanh cắn một miếng trứng gà, cắn một miếng sandwich, lại uống một hớp sữa bò lớn, lập tức tràn đầy ước mơ với một ngày ba bữa về sau: “Vậy tui có thể chọn món sao?”
Hạ Minh Ngọc: “Không thể.”
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh tức giận lấy nĩa xiên trứng tráng lòng đào lên ăn sạch: “Không thể thì không thể, dù sao mấy ngày nữa tui về đoàn làm phim rồi. Tui có thể gọi đồ ăn bên ngoài!”
So với động tác khoa tay múa chân của Đàm Khanh, lễ nghi trên bàn ăn của Hạ Minh Ngọc thực sự quá mức đúng chỗ.
Anh đặt thìa lên bàn, lắc đầu: “Có lẽ tạm thời em sẽ không gọi thức ăn ngoài được.”
Đàm Khanh gẩy cái thìa: “Hả, vì sao?”
Hạ Minh Ngọc nói: “Buổi sáng hôm nay mới có tin, nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim “Huyền Vũ” cắt đứt tài chính, đã tạm thời dừng quay rồi.”