Edit: Bonnie
Là một dân cư nghèo khó khi mắt xích tài chính đã sớm đứt gãy, trong nháy mắt Đàm Khanh đầy vẻ lo lắng đồng tình với phía đầu tư của đoàn làm phim.
Hắn cắn cái nĩa inox rắc rắc, cười trên nỗi đau của người khác mà nằm bò trên bàn, nói với Hạ Minh Ngọc: “Ai nha, may mắn tui bảo Kỷ Yến Tu trả tiền lại cho Dung Thịnh, hai mươi triệu tệ đó, tui phải đi bảo hắn dừng lại!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc đen mặt, rút giấy ra lau sạch cái miệng lém lỉnh của Đàm Khanh.
Đàm Khanh bị chà xát mặt giống mèo, không ngừng nói: “Đúng rồi? Vậy bây giờ nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim là ai vậy, Kỷ Yến Tu sao?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Hạ Minh Ngọc gom đống giấy đã sử dụng lại, bỏ vào thùng rác, mở miệng nói, “Huyền Vũ vốn là nhà đầu tư muốn nâng nữ 1 nên mới kéo theo cả Kỷ Yến Tu.”
Đàm Khanh ồ một tiếng: “Sau đó Kỷ Yến Tu cảm thấy thiếu ơn Nhiễm An Lạc, mới kéo hắn ta tới làm nam 2?”
Hạ Minh Ngọc lấy một múi bưởi hồng từ trong rổ hoa quả bên cạnh ra, lại nhặt xơ trắng đi, tách miếng bưởi ra bỏ vào chén nhỏ đưa cho Đàm Khanh: “Ăn hoa quả.”
Đàm Khanh: “...”
Ăn thì ăn.
Chỉ cần không cho hắn ăn rau màu xanh thì ăn cái gì đều được.
Đàm Khanh vừa nhét múi bưởi vào miệng, vừa buôn dưa lê với Hạ Minh Ngọc: “Nếu giống như anh nói, vậy chẳng phải nữ 1 sẽ rất thảm sao, vất vả lắm mới có cơ hội, haiz, cứ như vậy mà bay mất.”
Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt chăm chú nhìn Đàm Khanh bổ sung hoa quả xong, mới nói: “Cái mông còn đau không?”
Đàm Khanh: “...”
Lần đầu bị người khác nói đến vấn đề về cái mông như thế, thật là có chút không quen.
Đàm Khanh vặn vẹo uốn éo trên ghế có nệm, miễn cưỡng nói: “Vẫn tốt vẫn tốt, chỉ đau một chút xíu thôi à!”
Hắn múc một thìa cháo gà, lại ngẩng đầu, “Nhưng mà Hạ Minh Ngọc, anh nói xem vì sao nhà đầu tư kia lại đồng ý tốn nhiều tiền để nâng nữ 1 lên như vậy? Bởi vì cũng giống như Dung Thịnh coi trọng tài năng của tui sao?”
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc vốn luôn đặt trên vạt áo ngủ nửa mở của Đàm Khanh, nghe vậy nói: “Điều này có liên quan gì đến Dung Thịnh?”
Đàm Khanh ăn cháo đến đắc ý, liếm láp miệng nói: “Lúc mới chụp Huyền Vũ nha, Dung Thịnh cho tui hai mươi triệu tệ, nói là cảm thấy tui rất giỏi rất có tài năng. Nhưng về sau tui không được làm nam 2 nữa, bên Kỷ Yến Tu liền trả lại tiền cho Dung Thịnh...”
Hạ Minh Ngọc sửng sốt.
Anh lập tức nghĩ đến, lúc Đàm Khanh nhận đóng “Huyền Vũ” cũng là mấy ngày kết quả kiểm tra DNA bị sai.
Chuyện nhà của anh lại trùng hợp với chuyện này, ngoại trừ cùng Dung Thịnh từng dặn dò nếu cần hạng mục đầu tư có thể tới tìm hắn ta, gần như không hỏi đến chuyện làm ăn của Đàm Khanh.
Về sau “Huyền Vũ” khai máy, Dung Thịnh cũng không nhắc đến vấn đề tiền bạc với anh nữa.
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh ngồi ở trước mặt mình.
Đang muốn nói gì, đã thấy điện thoại để ở trên bàn của Đàm Khanh vang lên.
Đàm Khanh liếc nhìn, thả thìa trong tay ra, cầm điện thoại lên: “Alo? Vậy sao... được chứ, vâng vâng.”
Điện thoại cúp máy.
Đàm Khanh nhỏ yếu bất lực ghé vào trên bàn ăn, chu mỏ nói: “Dạo diễn Thành Diệp gọi điện đến nói phương diện tiền bạc xảy ra vấn đề, muốn mở một cuộc họp báo thông báp tạm dừng quay, diễn viên chính đều phải tham gia, thật nhàm chán nha.”
Đại khái là từ phòng ngủ ra gấp, cũng không chải chuốt gì.
Một túm tóc ngốc nho nhỏ vểnh lên trên đỉnh đầu Đàm Khanh, lắc lư theo động tác gật gù đắc ý của hắn.
Nghĩ đến tối hôm qua hai người náo loạn cả đêm, Hạ Minh Ngọc có chút mềm lòng: “Nếu như không muốn đi, anh sẽ gọi điện cho đạo diễn Thành Diệp.”
Đàm Khanh lắc đầu: “Thôi, vẫn nên đi đi.”
Đi còn có thể trò chuyện với Kỷ Yến Tu.
Thuận tiện bảo hắn ta mua cho mình mấy nhân vật mới.
Đàm Khanh ưu sầu thở dài một hơi, trở về trong phòng ngủ thu dọn.
Hắn bọc mình lại thật kín, lấm lét mặc một bộ quần áo màu trắng như lông ngỗng chạy tới, sau đó đắc ý dạo một vòng trước mặt Hạ Minh Ngọc: “Đẹp hông?”
Màu trắng rất tôn lên màu da của Đàm Khanh.
Nhất là mặt hắn nhỏ, vừa non vừa mềm, nhìn qua cực kỳ vô hại.
Hạ Minh Ngọc đứng dậy khỏi bàn ăn, đi qua kéo kín áo cho Đàm Khanh, dịu dàng nói: “Ừ, đẹp lắm.”
Đàm Khanh hớn hở thò đầu ra từ trong cổ áo: “Hì hì, Dung Thịnh tặng đó.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Cái tay đang đặt lên bộ quần áo của Hạ Minh Ngọc dừng một chút, đột nhiên cảm thấy bộ quần áo này nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.
Anh há mồm, lại cảm thấy mình như vậy là quá mức ngây thơ.
Đành phải nhịn lại, cầm lấy một cái khăn quàng cổ lông cừu màu xám từ trên mắc áo, tự tay quấn quanh cổ cho Đàm Khanh.
Đàm Khanh ngoan ngoãn ngửa mặt lên để Hạ Minh Ngọc chỉnh đốn lại cho mình xong, bắt bẻ đi soi gương, sau đó vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Anh đưa tui đi?”
Hạ Minh Ngọc cũng lấy quần áo của mình xuống khỏi mắc, lại tiện tay cầm cái gối dựa trên ghế sô pha, “Ừ, hôm nay quá lạnh, anh đưa em đi.”
Phaeton màu đen lái từ phía đông sang phía tây.
Trước khi xuống xe, Đàm Khanh rút gối dưới mông ra nhét vào lòng Hạ Minh Ngọc, cảnh giác liếc nhìn chung quanh, sau đó đội mũ, xoay đầu lại nói với Hạ Minh Ngọc: “Lát nữa anh đi nhanh lên đó, đừng dừng lại ở đây, cẩn thận bị chụp phải!”
Hạ Minh Ngọc đưa tay nắm cổ tay Đàm Khanh, kéo hắn lại: “Vì sao không muốn bị chụp?”
Đàm Khanh sờ lên chóp mũi, thành thật nói: “Haiz, mặc dù tui cũng không quan tâm bị chửi lắm, nhưng luôn có người nói linh tinh sau lưng tui cũng không tốt... Nhất là tui cảm thấy có đôi khi loài người các anh mắng chửi người đúng là rất độc...”
Hạ Minh Ngọc đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
Đàm Khanh: “Hở?”
Đàm Khanh vốn muốn nhân cơ hội này phàn nàn khó khăn của mình, thuận tiện kiếm chút tiền từ Hạ Minh Ngọc, kết quả còn chưa kịp mở miệng, Đàm Khanh ngơ ngác: “Xin lỗi cái gì?”
Hạ Minh Ngọc nghiêng người sang hôn một cái lên trán Đàm Khanh: “Quan hệ của chúng ta, em không muốn công khai sao?”
Đàm Khanh bị hôn thì hơi mờ mịt, nhưng được Hạ Minh Ngọc hôn vẫn thoải mái hơn là bị anh làm.
Hắn ngoan ngoãn để Hạ Minh Ngọc ôm vào trong lòng, nghi ngờ nói: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Bầu không khí trong xe lại âm trầm xuống lần nữa.
Đàm Khanh chăm chú suy nghĩ một vòng trong đại não, đảo tròn mắt, đáp: “A a a tui nghĩ ra rồi! Quan hệ bạn giường! Hay là quan hệ cha nuôi?”
Hạ Minh Ngọc xanh mặt: “Đàm Khanh!”
Đàm Khanh: “A ha?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp cho Đàm Khanh một trận, cửa sổ xe liền bị người khác gõ từ bên ngoài.
Người tới có vẻ rất kiên nhẫn.
Gõ ba cái, lại gõ ba cái nữa.
Đàm Khanh như tên trộm chọc chọc cánh tay Hạ Minh Ngọc, giật dây nói: “Mau lên cha nuôi, đánh hắn!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc hít một hơi thật sâu, hạ cửa xe xuống.
Ngoài xe rõ ràng là tổng sản xuất Lưu Toàn của đoàn làm phim “Huyền Vũ“.
Lưu Toàn năm nay 58, dưới tay có vài bộ nổi tiếng.
Chỉ là hai năm này kinh tế đình trệ, lúc đầu muốn tập hợp đủ vua màn ảnh và lưu lượng đang nổi để khiến bộ này nổi tiếng, ai ngờ lại gặp phải chuyện nhà tài trợ cắt đứt tài chính.
Trước mắt phải nhanh chóng khai máy một lần nữa, nhất định phải tìm ra người đầu tư đồng ý tiếp nhận.
Mà hiển nhiên Hạ Minh Ngọc chính là lựa chọn đáng tin nhất trong đó.
Khuôn mặt mỉm cười của Lưu Toàn giống bông cúc vàng nở rộ, cúi đầu khom lưng xích lại gần cửa: “Ôi chao Hạ đổng! Hôm nay có thể gặp được ngài thật sự là thật trùng hợp, ngài đây là...”
Hạ Minh Ngọc bình tĩnh: “Đưa người yêu tới buổi họp báo.”
Lưu Toàn vội vàng nói tiếp: “Hạ đổng thật sự là một người đàn ông tốt, hóa ra là đưa yêu... người người người yêu?! Đàm Khanh??”
Đàm Khanh cười hì hì nghiêng đầu: “Không nên hiểu lầm không nên hiểu lầm, chỉ là bạn tình thôi.”
Lưu Toàn: “...”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc âm trầm nhìn sang chỗ Đàm Khanh.
“Hai người cứ trò chuyện cứ trò chuyện! Tui đi đây!”
Đàm Khanh gây chuyện thị phi nhảy ra khỏi ghế phụ, nhanh chóng chuồn mất.
Cái đầu trọc vô cùng sáng ngời của Lưu Toàn v nhỏ mồ hôi lạnh, cảm giác mình đột nhiên phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết.
Ông ta run sợ nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Hạ Minh Ngọc, lắp bắp nói: “Hạ đổng, Hạ đổng, vậy, vậy ngài cứ bận đi... Tôi, tôi không quấy rầy...”
Hạ Minh Ngọc lại trực tiếp ngắt lời ông ta: “Ông muốn tôi bổ sung vốn cho đoàn phim chứ gì?”
Trái tim vốn dĩ đã lạnh của Lưu Toàn lại bốc cháy lên một tia hi vọng.
Ông ta nhanh chóng lộ ra một nụ cười xán lạn, nhắm mắt nói: “Hạ đổng đúng là anh minh thần võ! Người bình thường nào có ánh mắt của ngài! Ngài xem...”
“Nói nhảm thì không cần.”
Hạ Minh Ngọc nghiêm mặt kéo cửa kính xe lên một nửa, “Tôi chấp nhận tài trợ không có vấn đề gì, chỉ có hai yêu cầu.”
Lưu Toàn vội vàng khom người nói: “Ngài nói! Chỉ cần ngài đồng ý ra tay! Tất cả đều không sao hết!”
Hạ Minh Ngọc gõ gõ trên tay lái: “Thứ nhất, cho Nhiễm An Lạc bay, nam 2 tùy ông tìm.”
Lưu Toàn run lên.
Người ăn cơm trong ngành giải trí này tuy có nguồn tin tức bốn phương thông suốt, nhưng ông ta chưa từng nghe nói Nhiễm An Lạc đắc tội với vị Phật lớn này chỗ nào.
Nhưng mà cho dù như thế nào, tất nhiên kim chủ là lớn nhất.
Lưu Toàn vội vàng đáp: “Không có vấn đề không có vấn đề! Hạ đổng ngài cứ yên tâm, lúc đầu Nhiễm An Lạc cũng là Kỷ Yến Tu cứng rắn nhét vào thôi, tôi sẽ đi làm ngay!”
Hạ Minh Ngọc tạm ngừng: “Thứ hai, kịch bản giữa Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu...”
Nhà sản xuất đã thành tinh như Lưu Toàn liền hiểu được tư tưởng của Hạ Minh Ngọc trong vài phút: “Hạ đổng ngài yên tâm! Tôi sẽ đi bảo biên kịch đổi kịch bản! Đổi từ đầu! Đổi xong sẽ cho ngài xem trước! Đảm bảo không có chút mập mờ nào!”
Lúc này Hạ Minh Ngọc mới khởi động xe, lãnh đạm nói: “Vậy cứ như thế. Ngày mai ông trực tiếp đến Hạ thị tìm tổ hạng mục bàn bạc, đừng quên cam đoan của ông.”
Lưu Toàn cười rộng đến mang tai: “Không dám quên không dám quên! Hạ đổng ngài đi an toàn, nhớ đến đoàn làm phim thăm ban nhiều nhé! Đàm Khanh là mầm mống tốt!”
Phaeton màu đen bình ổn rời khỏi bãi đỗ xe.
Hạt giống tốt - Đàm Khanh vừa xả nước trong WC xong, lại đụng phải Nhan Kiên Bạch đang muốn đi vào.
Đàm Khanh tức giận lui mạnh về sau một bước, lại vội vàng vuốt vuốt eo của mình: “Có phải anh bị bệnh xà tinh không? Không đến bãi đậu xe dưới đất thì chạy vào nhà vệ sinh?”
Nhan Kiên Bạch vứt ra cho Đàm Khanh một cái hôn gió: “Tôi chính là xà tinh mà, nhưng tôi không có bệnh. Tôi còn thích chạy vào quán bar, có điều cậu lại không đến quán bar nữa, thật cô đơn.”
Đàm Khanh: “...”
Cho nên mới nói yêu quái bản thổ không nên có quan hệ với loại yêu hỗn huyết như Nhan Kiên Bạch mà.
Đàm Khanh dùng ánh mắt thiểu năng thương hại nhìn Nhan Kiên Bạch một chút, dự định lách qua gã ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa đi chưa được hai bước, chỉ thấy Nhan Kiên Bạch lại gần bên vai Đàm Khanh hít hà: “Tiểu Khanh Khanh, cậu đi đâu ăn được con người bổ dưỡng thế?”
Đàm Khanh đẩy Nhan Kiên Bạch qua một bên, ghét bỏ nói: “Đi ra, anh mới ăn người ý.”
Nhan Kiên Bạch lại kiên nhẫn xông tới, thèm nhỏ dãi mà nói: “Nhiễm An Lạc là người may mắn nhất mà tôi từng gặp, mỗi ngày tôi đều chơi hắn ta một lần, mà vẫn không hút được khí tốt như thế, cậu hút được từ đâu vậy?”
Đàm Khanh: “...”
Thân là nhân vật chính, đương nhiên phải may mắn nhất rồi.
Chỉ tiếc gặp phải Nhan Kiên Bạch.
Nhan Kiên Bạch lộ ra đầu lưỡi màu hồng, lại lưu luyến không rời nuốt xuống: “Sẽ không phải là Hạ Minh Ngọc kia chứ? Tiểu Khanh Khanh, cậu làm với anh ta rồi?”
Gã dạo một vòng quanh Đàm Khanh, hít một hơi thật sâu: “Đúng rồi, vừa rồi lúc tôi đưa Nhiễm An Lạc tới, còn thấy anh ta thổ lộ với cậu trong xe cơ! Khanh Khanh, cậu sẽ đồng ý với anh ta sao?”
Đàm Khanh lắc đầu: “Không muốn.”
Nhan Kiên Bạch sững sờ: “Vì sao? Anh ta có thể giúp cậu có thêm yêu khí, lại là một con người bình thường, mua bán có lời biết bao.”
“Yêu không cần bạn lữ.”
Bởi vì trong phòng vệ sinh chỉ có hai người, giọng của Đàm Khanh hết sức rõ ràng, “Trên thế giới này sẽ không có ai chịu được thời gian dài đằng đẵng với chúng ta cả. Mãi cho đến chết mới thôi, thân là yêu, không cần tình cảm, cũng không cần có ràng buộc dư thừa.”