Dưới bầu trời đêm đen, nữ nhân quỳ xuống dưới chân của kẻ thần bí. Đôi mắt đã ngã sang màu đỏ nhạt, tựa như đã bán linh hồn cho quỷ dữ.
- “Khiến y quỳ phục dưới chân ngươi, khiến cô ta phải trả giá vì đã cướp mất những thứ thuộc về ngươi”- Kẻ đeo mặt nạ nâng cầm nữ nhân lên, nhấn mạnh -”Được chứ?”-
Nữ nhân như bị mê hoặc -”Tuân lệnh thưa chủ nhân”-
•
Tiêu Lạc nhìn vầng trăng đã ngả sang màu đỏ máu. Đôi mắt của cô híp lại, dự cảm không lành dấy lên trong lòng.
Cuộc họp tổ chức dưới mái nhà kính trang trọng và lộng lẫy. Người đến tham gia không phải là quý ông quý bà trung niên thì chính là các vị lão gia tóc đã bạc nhưng mắt vẫn sáng đến tham dự. Ngoài trừ hai người trẻ tuổi ngồi ngồi ở giữa.
Tiêu Lạc đã phát chán với những bài báo cáo như luận văn kia, nhưng vẫn giữ một thái độ tôn trọng, chuẩn mực dành cho tiền bối. Còn Khải Hoàn thì không như thế, y chẳng để tâm tiền bối đang bất lực nhìn mình mà chỉ đặt ánh mắt vào nữ nhân của mình mà thôi.
Ngược lại các tiền bối rất vừa ý thái độ của Tiêu Lạc, dù ra sao đều giữ một mức độ tôn trọng nhất định, rất tốt.
- “Cẩu điên đã vượt ngục, vợ chồng Khải gia lại đúng lúc không có ở đây. Quả thật là một điều bất lợi cho chúng ta”- Một lão tiền bối nhíu mày, vuốt râu đưa ra tình hình.
- “Chẳng phải bọn họ để lại hai hậu bối sao? Xét về trận chiến lúc trước cũng chẳng thua kém bậc cha mẹ là bao đâu”- Một người khác lại xua tay hồi tưởng lại trận chiến lúc trước không khỏi cảm thán.
- “Trước mắt, không thể để cẩu điên thoát xích triệu tập lệ quỷ, mỗi một hung địa đành nhờ các vị thay nhau canh gác”- Vị chủ trì nghiêm mặt, lão đánh mắt sang hậu bối Khải gia, thở dài một hơi -””Khải Hoàn, hung địa phía Nam giao cho con với Tiêu Ân”-
Hung địa phía Nam cũng chính trường học của bọn họ. Vì xây trên nấm mồ của thương binh đã chọc không ít phiền toái. Các Âm Dương sư đi trước đã từng thương lượng với các lệ quỷ ở đây nhưng một hồi quyết đấu vẫn phải diễn ra. Cách cuối cùng chính là đem tất cả nhốt lại ở trận địa chờ ngày thiên đạo hạ lôi trừng trị. Bởi vậy lệ khí ở đây phải nói là cực kỳ nồng đậm, đặc biệt lúc trăng tròn ngà ngà màu đỏ thế này.
Đối với hai hậu bối như Tiêu Lạc và Khải Hoàn giao cho việc này quả thật hơn năm phần muốn đẩy họ vào cái chết.
Khải Hoàn nở nụ cười nhạt nhẽo, đan vào tay của Tiêu Lạc, nhẹ như bâng đáp -”Được”-
Có người muốn nói giúp nhưng bị ánh mắt của chủ trì làm câm nín.
•
- “Chủ trì dường như có ẩn tình”- Tiêu Lạc ngồi lọt vào trong lòng của Khải Hoàn, vừa đút cho y một miếng bánh vừa hỏi.
Khải Hoàn để miếng bánh tan hết trong miệng rồi mới chậm chạp đáp -”Tuy phía Nam hung địa đáng sợ nhất nhưng nó lại gần trụ sở của Âm Dương giới, muốn giữ được mạng thì cũng sẽ dễ dàng hơn”-
- “Tại sao ông ta lại muốn bảo vệ chúng ta?”- Tiêu Lạc nhíu mày nghi hoặc
Y lắc đầu, nếm những vị ngọt còn sót lại trên ngón tay mới tiếp lời -”Đúng là bảo vệ nhưng không phải là chúng ta”-
Muốn hỏi thêm đôi ba câu, nhưng sắc lang không nhịn được đã ấn vào đôi môi của cô. Khải Hoàn chẳng nhịn thêm được nữa rồi, nụ hôn nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy Tiêu Lạc. Y dần dần trượt xuống cổ, tô lại những vết đỏ sắp phai nhạt trước đó.
- “Sắc lang... anh chẳng biết đủ là gì...”- Tiêu Lạc oán trách trước khi chìm đắm trong dục vọng.
Y vô sỉ mà đáp -”Chỉ cần là em... bao nhiêu lần cũng không đủ”-
•
Dưới danh nghĩa của chính phủ, trường học đã cho học sinh nghỉ ba ngày để qua kỳ trăng tròn.
Khải Hoàn đứng trong khuôn viên trước, y chẳng ngần ngại châm một điếu thuốc khi đứng dựa vào chiếc moto của mình. Y chẳng mấy để tâm đến cái bóng đen lấp ló sau bức tường xa xa đằng kia. Dù gì kẻ nên sát cũng sẽ sát, không cần vội.
Tiêu Lạc vẽ ra nền đất một pháp trận, rồi đi lại chỗ của y. Khải Hoàn thấy bóng dáng người thương tiến tới, theo thói quang mở hai tay ra muốn ôm người ta vào lòng nhưng thay vì là ôm ấm áp thì điếu thuốc trên môi bị vứt sang một bên.
- “Từ khi nào tập tành hút thuốc?”- Tiêu Lạc liếc y một cái
Khải Hoàn xoa xoa mái tóc của mình, bật cười nhẹ nhàng -”Chắc tầm một năm về trước, thấy khá thú vị nên mới dùng thử”-
- “Sau này cấm anh sử dụng, gây nghiện”- Mấy thứ này chẳng tốt chút nào cả.
- “Em nói không dùng liền không dùng. Thay vào đó....”- Y ôm lấy eo cô, xoay người cô lại, dùng chóp mũi đụng nhẹ lên gò má trắng kia mà dụ dỗ -”Môi của em cũng gây nghiện, anh được phép dùng chứ...”-
Tiêu Lạc choàng tay qua cổ y, mỉm cười dụ hoặc -”Anh muốn dùng thì em sẽ dâng”
Đối với Khải Hoàn hương vị đăng đắng lan rộng khắp nụ hôn tựa như chất kích thích, biết rằng nó rất đắng, rất nồng, nhưng chẳng thể nào cưỡng lại được.