Tô Mộ Nghiên thấy ông Thái nhắc đến tên của mình thì liền dừng bước, đưa mắt nhìn ông ta rồi hỏi trống không: “Có chuyện gì vậy?”
Thái độ này của Tô Mộ Nghiên khiến ông Thái không hài lòng, nhưng vì cô là cháu của ông Tô nên ông Thái vẫn tỏ vẻ thân thiện: “Chào cháu, chú là bố của Ngạn Nhân.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì chẳng nói gì mà chỉ nhìn ông Thái bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Ông Thái thấy cô im lặng thì vừa cảm thấy cô thiếu lễ phép, lại vừa cảm thấy có chút kinh ngạc. Ông ta tưởng rằng Tô Mộ Nghiên là người yêu của Thái Ngạn Nhân. Vì vậy, bây giờ thấy cô dù biết ông ta là bố của Thái Ngạn Nhân nhưng vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, ông ta thật sự khó hiểu, thầm hỏi chẳng lẽ cô không sợ ông sẽ bất mãn với cô rồi cấm cô qua lại với Thái Ngạn Nhân sao?
Ông Thái nghĩ đến đây thì cảm thấy không hợp lý. Sau khi suy nghĩ lại thì ông ta liền tưởng rằng Tô Mộ Nghiên đang căng thẳng trước ông ta, lo sợ rằng ông ta phát hiện ra chuyện tình cảm giữa cô và Thái Ngạn Nhân nên mới im lặng như vậy.
Thế là ông ta liền nói: “Chuyện cháu là người yêu của Ngạn Nhân chú đã biết rồi. Chú không cấm yêu đương sớm, cháu và Ngạn Nhân nhà chú có thành tích tốt, gia đình cũng môn đăng hộ đối, thật sự rất xứng đôi, chú rất ủng hộ, cháu không cần căng thẳng.”
Tô Mộ Nghiên: “???”
Tô Mộ Nghiên giống như nghe được một câu truyện cười ngớ ngẩn, cô là người yêu của Thái Ngạn Nhân ư?
Mà lúc này, Thái Văn Kỳ vừa chạy ra cổng trường thì đã nghe thấy mấy lời này của ông Thái. Ông ta nói Tô Mộ Nghiên là người yêu của Thái Ngạn Nhân, còn nói rằng hai người rất xứng đôi?
Thái Văn Kỳ tức đến bật cười, tay siết chặt nắm đấm, đang định đi ra nói chuyện với ông ta thì Tô Mộ Nghiên đã lên tiếng với giọng điệu châm chọc: “Chú à, Thái Ngạn Nhân nhà chú không phải người yêu của cháu. Người yêu của cháu tên là Thái Văn Kỳ cơ.”
Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì sững sờ, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và kích động. Ông Thái nghe thấy thế thì cũng đơ cả người. Tô Mộ Nghiên lúc này lại tiếp tục nói: “Lần sau chú nghe tin tức ở đâu thì cũng nên nghe cho kỹ vào, nhầm lẫn như vậy là không tốt đâu, người ta nghe thấy thì cười cho đấy ạ.” Tô Mộ Nghiên vừa nói vừa nở nụ cười mỉa mai.
Ông Thái nghe vậy thì nhăn mặt, Tô Mộ Nghiên lại hỏi: “Chú có biết người yêu cháu không? Nếu có đi họp phụ huynh thì chắc là chủ biết chứ nhỉ. Người yêu cháu là người có thành tích đứng đầu lớp, các môn khoa học tự nhiên đều đạt điểm tuyệt đối đó ạ.”
Ông Thái nghe đến đây thì không thể không nhớ tới thành tích học tập xuất sắc của Thái Văn Kỳ - đứa con trai bị ông ta vứt bỏ.
Tô Mộ Nghiên lại tiếp tục nói: “Cháu với bạn trai Văn Kỳ của cháu thành tích rất tốt, ngày ngày cùng nhau tiến bộ, gia đình cũng môn đăng hộ đối, ông nội ông ngoại hai bên còn là bạn tốt của nhau. Hai chúng cháu mới là xứng đôi vừa lứa đó ạ.” Tô Mộ Nghiên châm chọc cái câu nói cô và Thái Ngạn Nhân xứng đôi mà ông Thái đã nói.
Nhưng vừa dứt lời, cô lại nghe thấy có tiếng bước chân bước về phía mình. Không ngờ đến lúc quay đầu nhìn lại thì cô đã thấy Thái Văn Kỳ đi đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô rồi dịu dàng hỏi: “Bạn gái à, không phải cậu đi mua nước cho bạn trai sao? Sao bây giờ lại ở đây nói chuyện với người lạ vậy?”
Tô Mộ Nghiên cứng đờ cả người, Thái Văn Kỳ gọi cô là bạn gái, vậy có nghĩa là anh đã nghe thấy hết những lời cô nói rồi sao?
Tô Mộ Nghiên khóc không ra nước mắt, cô muốn giải thích!
Trong lúc đó, ông Thái đang kinh ngạc mà nhìn Thái Văn Kỳ. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh ở khoảng cách gần như vậy.
Khuôn mặt anh tuấn tú, trông vừa giống ông ta, lại vừa giống người vợ cũ của ông ta.
Nhất thời, ông ta nhìn anh mà quên mất cả hít thở. Đến lúc định thần lại, ông ta liền gọi anh: “Văn Kỳ.”
Thái Văn Kỳ nghe ông Thái gọi thì liền nhìn về phía ông ta bằng ánh mặt lạnh lẽo. Anh cao hơn ông ta khoảng năm phân, cho nên khi nhìn ông ta khiến ông ta có cảm giác bị áp bức.
Lúc này anh lại nhếch mép cười rồi theo phép lịch sự mà chào hỏi người lớn: “Chào chú.”
Ông Thái sững người, hai chữ “chào chú” khiến cho ông ta hít thở không thông.
Thái Văn Kỳ lại quay lại nói với Tô Mộ Nghiên: “Chúng ta đi thôi.” rồi dịu dàng dắt tay cô, đi vòng qua ông Thái.
Tô Mộ Nghiên lúc này xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, chỉ biết im lặng bị Thái Văn Kỳ dắt đi.
Mà ông Thái bây giờ cảm thấy hổ thẹn khi nhìn thấy đứa con bị mình vứt bỏ. Hơn nữa Tô Mộ Nghiên là bạn gái của Thái Văn Kỳ, vậy mà ông ta lại nhận nhầm cô thành bạn gái của Thái Ngạn Nhân. Ông ta cảm thấy bản thân có chút tồi tệ.
Tuy nhiên, đến tận lúc này ông ta vẫn lo lắng cho đứa con trai Thái Ngạn Nhân yêu quý của mình hơn. Ông ta sợ Thái Văn Kỳ quá xuất sắc, lại sợ Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên yêu nhau thì anh sẽ nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Tô, như vậy mai sau anh sẽ có thể dễ dàng làm khó Thái Ngạn Nhân - con trai yêu quý của ông ta.
Lúc này, Thái Văn Kỳ đang nắm tay Tô Mộ Nghiên, từ từ bước đi trên đường giống như đôi tình nhân đang đi dạo.
Đi được một lúc, Tô Mộ Nghiên dừng bước, vội vàng giải thích với Thái Văn Kỳ: “Vừa rồi là hiểu nhầm thôi, tôi chỉ muốn chọc tức ông ta chứ không phải muốn nhận vơ mình là bạn gái cậu đâu.”
Thái Văn Kỳ nghe thấy lời này thì không khỏi để lộ cảm xúc mất mát trên khuôn mặt. Anh vốn biết rõ lý do vì sao Tô Mộ Nghiên tự nhận là bạn gái mình, nhưng khi nghe cô nói rằng “không phải muốn nhận vơ mình là bạn gái của cậu”, anh vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng.
Mà lúc này, Tô Mộ Nghiên cũng nhận ra lời nói của mình nghe không được tốt cho lắm. Cô nói như vậy, lỡ anh suy diễn rằng cô không muốn làm bạn gái của anh thì sao?
Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì thầm chửi bản thân ngu ngốc. Lần trước tặng socola cũng vậy, tự nhiên tặng xong lại bảo anh rằng đó là socola mua bừa ở cửa hàng tiện lợi. Như vậy lỡ anh nghĩ rằng cô không coi trọng anh nên đối xử qua loa với anh thì sao?
Tô Mộ Nghiên nghĩ đến đây thì cảm thấy lo lắng. Cô nói ra những lời như vậy liệu Thái Văn Kỳ có hiểu lầm rằng cô không thích anh hay không?
Không được!
Cô không thể để anh hiểu lầm được!
Tô Mộ Nghiên quyết định như vậy nên liền vội vàng giải thích: “Thật ra vừa rồi ý của tôi không phải như vậy đâu.”
Vốn dĩ tâm trạng Thái Văn Kỳ đang không tốt, nghe thấy Tô Mộ Nghiên nói câu này thì có chút ngạc nhiên mà quay lại nhìn cô.
Nhìn mấy giây, anh liền hỏi: “Không phải như vậy, vậy là như thế nào?” Thái Văn Kỳ cũng hơi mơ hồ, không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.
Tô Mộ Nghiên lúc này cũng ngơ người luôn. Cô ngây ngốc suy nghĩ, sau đó lại ngơ ngác trả lời: “Thì là… Vừa rồi tôi nói “không muốn” nhận vơ làm bạn gái cậu… Ý của tôi không phải như vậy.”
“Vậy…” Thái Văn Kỳ nhìn Tô Mộ Nghiên rồi hỏi. “Ý của cậu là… Cậu “muốn” nhận vơ làm bạn gái tôi?”