Tô Mộ Nghiên là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Mặc dù Tô Mộ Nghiên sớm đã đoán ra điều này, nhưng khi tận tai nghe thấy Thái Văn Kỳ trả lời như vậy, cô vẫn không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Thái Văn Kỳ đưa mắt nhìn Tô Mộ Nghiên, phát hiện ra tâm trạng cô đang vui vẻ thì anh cũng mỉm cười.
Lúc trước Thái Văn Kỳ vẫn luôn sợ rằng Tô Mộ Nghiên không thích mình, vì vậy anh muốn từ từ bước vào trái tim cô, đến khi cô có chút thích anh rồi thì anh sẽ tỏ tình.
Anh không dám nóng vội vì sợ rằng Tô Mộ Nghiên sẽ từ chối mình, sau đó cô và anh sẽ ngày càng trở nên xa cách.
Nhưng lần trước, khi nghe Tô Mộ Nghiên nói rằng muốn yêu đương hẹn hò, Thái Văn Kỳ dường như đã cảm nhận được một chút ý tứ từ cô. Anh cảm giác rằng cô đang bật đèn xanh cho mình.
Vì vậy, gần đây Thái Văn Kỳ thường xuyên có những hành động thân thiết với Tô Mộ Nghiên. May mắn là cô không hề bài xích mà còn khá thoải mái khi ở bên cạnh anh. Dần dần, anh càng cảm thấy rằng cô thật sự có chút thích mình.
Lúc này, thầy dạy thể dục thổi còi để tập hợp cả lớp.
Tô Mộ Nghiên nghe thấy tiếng còi thì liền đứng dậy, chuẩn bị chạy ra sân. Thái Văn Kỳ thì vẫn ngồi ở ghế đá, trầm mặc giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tô Mộ Nghiên liền hỏi: “Đang suy tư gì vậy?”
Thái Văn Kỳ ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Nghiên.
Không biết bao lâu sau, anh mới nói với cô: “Đừng để người con trai khác buộc dây giày cho cậu, được không?”
Tô Mộ Nghiên sững sờ.
Thái Văn Kỳ lại nói: “Tôi cũng sẽ không buộc dây giày cho ai khác, chỉ buộc cho cậu thôi. Cậu sẽ luôn luôn là người duy nhất.”
Tô Mộ nghiên nghe đến đây thì đã ngại ngùng mà đỏ mặt, khóe môi không kìm được mà cong lên. Sau đó cô nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng ra vẻ thật bình tĩnh rồi mới nói: “Ừ, tôi cũng chỉ cần cậu buộc dây giày cho tôi thôi.”
Nói xong Tô Mộ Nghiên thấy xấu hổ nên liền quay người bỏ chạy về hướng sân thể dục.
Thái Văn Kỳ bật cười, trái tim thổn thức không thôi.
Chiều hôm đó về nhà, anh liền hẹn Tô Mộ Nghiên sáng chủ nhật đi xem phim. Tô Mộ Nghiên đã đồng ý, nhưng chị chủ tịch CLB đột nhiên lại yêu cầu các thành viên đến trường luyện tập vào hôm chủ nhật.
Tô Mộ Nghiên lúc nghe tin đó thì phân vân, đang không biết có nên rủ Thái Văn Kỳ trốn tập để đi xem phim không thì Hà Tuyết Sam lại hỏi: “Sáng chủ nhật cậu có thể đến chở tớ đi đến trường cùng cậu được không?”
Hà Tuyết Sam nói rằng chiều thứ bảy bố cô ấy sẽ đưa cô ấy ra nhà bà nội để chơi với bà. Hà Tuyết Sam đã hứa là sẽ ở lại với bà đến tối chủ nhật mới về.
Mà nhà bà nội Hà Tuyết Sam cách trường khá xa, Hà Tuyết Sam vốn tưởng chủ nhật được nghỉ nên ở lại cũng không có vấn đề gì. Nhưng đột nhiên lại phải đến trường, cô ấy thì không thể đi bộ từ nhà bà được, còn bố mẹ cô ấy chủ nhật vẫn phải đi làm sớm nên cũng không thể đưa cô ấy đi, vì vậy nên cô ấy mới nhờ Tô Mộ Nghiên giúp đỡ.
Tô Mộ Nghiên không đành lòng bỏ mặc Hà Tuyết Sam, vì thế nên cũng không nghĩ đến chuyện trốn tập để đi chơi với Thái Văn Kỳ nữa. Thời gian sau này còn dài, hai người đi chơi lúc nào chẳng được.
Đến sáng chủ nhật.
Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam cùng nhau đến trường. Thái Văn Kỳ cũng đến trường, nhưng vì không ngồi cùng xe với Tô Mộ Nghiên nên tâm trạng anh không tốt. Khi đến CLB Tô Mộ Nghiên cũng thường đi cạnh Hà Tuyết Sam nên Thái Văn Kỳ hơi bực mình, thầm hỏi sao Hà Tuyết Sam không ở cùng Thái Ngạn Nhân đi, cứ dính lấy Tô Mộ Nghiên làm gì.
Đến trưa Tô Mộ Nghiên chở Hà Tuyết Sam về nhà, đến buổi chiều hai người lại cùng nhau đến CLB luyện tập.
Thái Văn Kỳ không cần đến tập vào buổi chiều, nhưng ở nhà một mình thì cứ cảm thấy nhớ Tô Mộ Nghiên nên anh dứt khoát đến CLB luyện tập luôn.
Tới bốn giờ chiều, hoạt động của các CLB khác đã kết thúc nhưng CLB Kịch vẫn chưa luyện tập xong.
Chị chủ tịch cho các thành viên nghỉ ngơi một lát rồi bảo: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, bây giờ chị mời mọi người xuống canteen uống nước nhé!”
Các thành viên nghe thế thì hò reo vui mừng. Hà Tuyết Sam khoác tay Tô Mộ Nghiên muốn cùng xuống canteen thì Tô Mộ Nghiên lại bảo: “Cậu đi với Thái Ngạn Nhân đi, cả ngày cậu cứ đi cùng tớ, Thái Ngạn Nhân chắc nhớ cậu lắm rồi đấy!”
Hà Tuyết Sam nghe vậy thì thẹn thùng, liền nói với Tô Mộ Nghiên vài câu rồi đi cùng Thái Ngạn Nhân.
Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì liền chạy đi tìm Thái Văn Kỳ. Vừa rồi là cô đuổi khéo Hà Tuyết Sam đi đấy. Thật ra là vì cô thấy nhớ Thái Văn Kỳ nên muốn đi cùng anh thôi.
Tuy nhiên đến lúc thấy Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên lại phát hiện ra sắc mặt anh không được tốt cho lắm.
Thái Văn Kỳ thấy Tô Mộ Nghiên thì rất vui mừng, nhưng lúc này anh đang cảm thấy nhức đầu. Tối qua anh vốn đã có chút mệt mỏi, cả ngày hôm nay lại tập luyện ở CLB nên lúc này tình trạng sức khỏe của anh quả thật không tốt.
Bây giờ Tô Mộ Nghiên rủ anh xuống canteen, thật ra anh cũng muốn đi cùng cô nhưng lại lo rằng trạng thái của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Mộ Nghiên. Vì thế anh đành bảo Tô Mộ Nghiên rằng mình muốn nghỉ ngơi, cô cứ đi chung với mọi người là được rồi.
Nhưng không ngờ Tô Mộ Nghiên thấy anh mệt thì lại lo lắng, tâm trạng của cô kết quả vẫn bị anh ảnh hưởng.
Thái Văn Kỳ muốn nói gì đó để khiến cô đỡ lo, nhưng lúc này cô lại nói với anh: “Cậu ở đây chờ tôi, tôi xuống canteen với mọi người xong thì sẽ mua trà gừng cho cậu nha. Uống trà gừng sẽ đỡ đau đầu đó!”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì nhìn Tô Mộ Nghiên rồi gật đầu, còn mỉm cười một cái. Tô Mộ Nghiên cũng cười cười rồi chạy ra khỏi CLB.
Thái Văn Kỳ sau đó liền đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Anh vốn muốn nhìn theo Tô Mộ Nghiên một lát, nhưng lại phát hiện ra cô không chạy về phía canteen mà lại chạy về phía cổng trường.
Thái Văn Kỳ nhíu mày, Tô Mộ Nghiên vừa rồi còn nói là xuống canteen rồi mới đi mua trà gừng cho anh, vậy mà bây giờ sao lại chạy ra ngoài cổng trường rồi.
Rõ ràng là cô muốn đi mua trà gừng cho anh trước, vậy mà lại nói dối.
Thái Văn Kỳ vừa thấy buồn bực, lại vừa thấy vui vẻ vì Tô Mộ Nghiên quan tâm đến mình. Anh nhanh chóng rời khỏi CLB rồi chạy theo Tô Mộ Nghiên. Anh muốn đi cùng cô.
Mà lúc này Tô Mộ Nghiên đang chạy nhanh về phía cổng. Ngoài mua trà gừng ra thì cô còn muốn mua thuốc cho Thái Văn Kỳ nữa.
Nhưng lúc chạy ra ngoài cổng thì cô lại thấy một chiếc xe ô tô đỗ ở ngay gần đó, mà người đứng bên ngoài xe ô tô chính là bố của Thái Ngạn Nhân.
Tô Mộ Nghiên nhìn thấy bố Thái Ngạn Nhân thì liền không vui, lại còn cảm thấy người đàn ông này thật ngứa mắt. Sao ông ta không để tài xế đi đón con trai mà cứ tự mình lởn vởn trước cổng trường làm gì.
Tô Mộ Nghiên càng nhìn càng thấy chướng mắt, liền đi thật nhanh để không phải thấy bản mặt của ông ta. Vậy mà không ngờ rằng ông ta lại gọi cô: “Cô bé, cháu có phải Tô Mộ Nghiên không?”