Nam Quân Nữ Gả

Chương 47: Chương 47: Chương 32




Vì để tránh được phạm vi truy lùng lớn của Lam Quân, Hứa Úy và An Hòa lựa chọn con đường tương đối gian nan - leo núi.

Núi cao sông lớn, con đường gập ghềnh, cho dù người nằm trên lưng vốn mềm mại nhỏ nhắn nhưng vào thời điểm này vẫn không tránh được trở thành chướng ngại không nhỏ. Dù Hứa Úy anh sớm hình thành thói quen hành quân dã ngoại, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà thở hổn hển.

“Hứa Úy....” Cảm nhận được bước chân người nọ đã có phần lảo đảo, An Hòa chậm rãi tựa vào, hơi áy náy nói: “Để em xuống đây đi, em tự đi được.”

“Đàng hoàng nằm xuống đợi cho anh.” Kiên quyết y như trong dự liệu. “Đến lúc này rồi mà còn không vào nề nếp.”

“Còn không phải người ta sợ anh mệt sao?!” An Hòa mím môi nói.

“Ai nói anh mệt!” Người nào đó 'vịt chết còn cứng mỏ'.

“Vâng, anh không mệt........Vậy anh thở hổn hển cái gì?” An Hòa ung dung nhìn Hứa Úy.

“Không phải là đang hít thở không khí mới mẻ đấy sao?!” Hứa Úy làm bộ hít vào một hơi thật sâu.

“Lại còn hít không khí mới mẻ nữa đấy.......Em thấy anh đến thở cũng không ra hơi nữa, mau.....Không thì anh lên trước nghỉ ngơi một chút đi, dừng lại chút đã....”

“Không được.” Hứa Úy quả quyết từ chối, nói: “Anh đảm bảo, phía sau cách chúng ta không xa còn có một phân đội nhỏ đuổi theo đấy, không chừng còn mang theo chó nghiệp vụ nữa! Cho dù đám anh em kia không tìm ra chúng ta, em nghĩ đám cẩu đó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?! Trên người em có mùi phấn son, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy!”

An Hòa rũ mắt, tấm mắt bất ngờ rơi xuống mái tóc ngắn ướt sũng mồ hôi của Hứa Úy, sóng mắt khẽ chuyển, trên tấm lưng dài rộng đã sớm khắc sâu trong lòng cô này cũng mơ hồ thấy được mồ hôi chảy tràn, biết rõ tình nết quật cường của anh, An Hòa yên lặng thở dài, cuối cùng không nhiều lời nữa.

Có lẽ là tấm lưng ai đó quá mức rộng lớn và ấm áp, có lẽ cảm giác an toàn đã xâm nhập sâu vào trong tâm trí cô, có lẽ thần trí khẩn trưởng cao độ từ lúc quân diễn bắt đầu lúc này đây mới được buông lỏng xuống, sớm đã buồn ngủ đến không chịu nổi An Hòa rốt cuộc tựa trên lưng Hứa Úy tiến vào mộng đẹp.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của An Hòa, Hứa Úy hơi ngẩn ra, khóe miệng khẽ giương lên, bước chân phía dưới trong khoảnh khắc càng trở nên vững vàng hơn.

Trong tình huống đấu tranh nguy hiểm, cô đem cả thể xác lẫn tinh thần giao cho anh.

Giờ khắc này, Hứa Úy chợt hi vọng trận quân diễn này có thể tiếp tục kéo dài hơn nữa.

--- ------ ----------Đường phân cách uyên ương chạy trốn---- ------ -----

Một trận gió mát phất qua, An Hòa theo bản năng cuộn mình nhíu mày, nhưng vẫn bị nhiệt độ hơi thấp ở đây làm đông lạnh mà mở mắt.

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một mảnh tối đen.

Bầu trời đã sớm giăng đầy ánh sao

Cảm nhận được lớp vỏ bọc thư thái trên người, An Hòa cúi đầu nhìn, quả nhiên trên người mình đang khoác áo khoác Tây trang của Hứa Úy.

Giống như phản xạ có điều kiện nhẹ nhàng quay đầu, liền chạm phải đôi đồng tử thâm sâu đen nhánh, so với bầu trời đầy sao còn rực rỡ hơn bội phần.

“Tỉnh rồi?” Hứa Úy nhẹ giọng mở miệng, bộ dáng này giống như sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của cô. “Có lạnh không?”

An Hòa theo bản năng gật nhẹ một cái, liền dẫn đến động tác đưa tay cởi nút áo của Hứa Úy.

“Anh.....anh làm gì vậy?! Đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, âm lượng của An Hòa cũng không tự giác mà nâng cao.

“Xuỵt.......đừng ầm ĩ!” Hứa Úy nói khẽ: “Em nói em xem, đường đường là một nữ đồng chí làm sao chỉ trong khoảnh khắc liền tạo cơ hội cho quân địch mà quên mất mình là nữ đặc vụ của quân ta trà trộn vào đó....” Hứa Úy vừa nói vừa cởi chiếc áo sơ mi duy nhất còn sót lại trên người mình. “Em đừng có suy nghĩ vớ vẩn, tuy rằng nói hiện tại đêm trăng thanh gió mát, bốn bề vắng lặng......Nhưng chung quy, anh còn chưa cầm thú đến vậy, cũng không đói khát đến mức như thế.”

“Lúc nào rồi mà vẫn không quên càn rỡ lắm mồm như vậy!” An Hòa cắn răng, hung hăng nhéo một cái trên đùi Hứa Úy.

“Hí-----” Hứa Úy rít lên một tiếng, nghĩ thầm sức lực nha đầu này thật không nhỏ.....Nhưng ngoài miệng anh vẫn không chịu buông tha người: “Có biết 'Nam nữ thụ thụ bất thân' là gì không? Anh cảnh cáo em, đừng có đụng vào chỗ không nên đụng, cũng đừng có chạm vào địa phương nằm trong khu vực nguy hiểm! Nghe không?!”

Sắc mặt An Hòa đỏ rực lên, vội vàng thu hồi lại bàn tay vẫn còn đặt trên đùi Hứa Úy.

“Anh....cái người này, miệng lúc nào cũng thối như vậy......Ai nói anh....cái kia....Người ta đã bảo lạnh anh còn cởi áo sơ mi ra làm chi?!” Người nào đó ngại xấu hổ nên ăn nói lắp bắp.

“A....Nói thế hóa ra là anh tự mình đa tình rồi....” Hứa Úy nhường mày không khỏi tiếc nuối, nói: “Anh cởi áo ra là vì nhìn thấy em lạnh, không.......”

“Anh ăn vạ cái gì, mau chóng đem mấy cái cúc áo này cài lại hết cho em!” Sắc mặt An Hòa lạnh lùng, lát sau không nhịn được phân trần bắt đầu giúp Hứa Úy cài cúc áo.

Động tác mau chóng, thành thạo, lại vô cùng thuần thục.

Hàng lông mi dày đang run rẩy, bên dưới sống mũi thanh thoát là hai cánh môi hồng cong cong tươi đẹp kiều diễm như hoa.

Dáng vẻ yêu kiều gần trong gang tấc khiến Hứa Úy thất thần trong giây lát.

Cảnh tượng này không biết đã bao lần hiện lên trong giấc mơ của anh. Đối với An Hòa có lẽ đây chỉ là một động tác rất đỗi bình thường, nhưng với Hứa Úy anh mà nói, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Bởi hình ảnh trước mắt này, giống hệt như một cô vợ đảm đang giúp chồng mình cài lại cúc áo.

Động tác đơn giản, chất phác nhưng lại tràn ngập yêu thương dịu dàng.

Phát hiện Hứa Úy khác thường, cài xong cái cúc áo cuối cùng, mặt An Hòa cũng trong nháy mắt bị thiêu đốt.

Bỗng nhiên chân tay luống cuống liền đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.