“Đường thúc...”
“Hử?”
“Đau quá...”
“Đau? Vừa rồi mày cũng không kêu đau.”
“Ở đây này, “ ngón tay trắng nõn mỏng manh xoa xoa ngực “ở đây đau quá.”
Người đối diện bật cười, thủ đoạn của gã thanh niên thật sự rất ngu ngốc và ngây thơ.
“Mò mẫm sĩ diện cãi láo.”
“Đường thúc, chú có thể đừng ở bên trong cameras xem cháu”
“Ai mẹ nó nói cho ngươi?”
“... Không có người nói cho cháu biết... Cháu không ngốc..”
“Mày còn không ngốc, không phải mẹ của mày thích cái lão già kia mày còn không thiếu tâm nhãn?”
“... Cái kia.. Chú có phải hay không cũng có chút yêu thích cháu...”
“Thích mày? Mày lại để cho nhiều người chơi qua như vậy tao sẽ thích mày?”
Người đối diện rơi nước mắt, “Vậy tại sao chú còn đến bôi thuốc cho cháu.”
“...”
“Vậy chú như thế nào mà bởi vì cháu mà đi đánh người khác.”
...
“Sao mày không hỏi tại sao tao lại tìm người như vậy đến thao mày, sau đó mỗi ngày video đi đâu rồi, “ Đường Bội hắc hắc mà cười cười, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, “Cho mày bôi thuốc là sợ mày bị người ta thao hư mất, tao đi đâu xem được kịch vui a.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt trào ra mãnh liệt, “Cháu không tin.”
“Tao không quản mày tin hay không “ Đường Bội ngậm trong miệng một điếu thuốc, thần sắc nghiền ngẫm,“Nào, nhấc lên đi, không đến”
“Chú là biến thái hay là chú không được?”
Đường Bội đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ tay muốn tát người này, nhưng cuối cùng hắn lại làm rơi bình thuốc trong tay rồi bỏ đi.
Đêm yên tĩnh, hơi thở ngoài hành lang nồng nàn và ngọt ngào.
Đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt quét qua môi và răng, dễ dàng cạy hàm răng của người đàn ông ra, ghé vào liếm, hôn và mút.
Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, đôi đồng tử nông cạn khẽ nheo lại.
Thật sự là lại tuổi trẻ lại đơn thuần, so lão già kia tốt hơn nhiều, cũng mềm mại rất nhiều.
Mềm mại không có lưỡi dao, sẽ không dễ dàng xé máu đâm vào tim.
Thật tốt, thật an toàn.
Có ý nghĩ này, Đường Tử Ngôn cảm thấy mình giống như một ông già, chỉ có người già mới tìm kiếm sự ổn định và ổn định. Điên rồ, không biết gì, không thể giải thích được, điên cuồng như một ai đó, càng được ít thì càng thích, càng thích thì càng muốn.
Chỉ tiếc không như mong muốn, chính mình cuối cùng là bỏ lỡ.
Còn sai hoàn toàn.
Tôi không biết ma nào nói rằng tình yêu là sản phẩm phụ của tình dục, nhưng tôi cũng nghĩ rằng mình chưa từng làm chuyện đó với người đó thì tại sao lại có sản phẩm phụ như vậy.
Dù sao, tôi đang chết vì những nghi ngờ vào thời điểm đó.
Bất quá cũng may hiện tại sẽ không nghi ngờ, hơn nữa lại tại xem những lời này, quả thực không hề logic, ngu xuẩn đáng sợ.
Thời gian là một điều tốt đẹp, vô minh qua đi, nghi ngờ cũng qua đi, và hắn cũng vậy.
Trước mắt là đồ vật mới, có chút tương tự, có thể để trò chuyện an ủi.
Thật tốt, nghĩ thế nào cũng tốt.
Thẩm Hàm bị người kéo qua đi hôn môi, không được tự nhiên đông cứng.
Trong đầu như thiêu đốt, đột nhiên tỉnh táo lại, liền vội vươn tay đẩy Đường Tử Ngôn ra,
“Không phải... Tôi cảm thấy được như vậy không quá...”
Chưa nói xong, một bờ môi mỏng lạnh lại dán lên, quấn lấy mình, giống như một ấm rượu êm dịu, uống vào nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy mê hoặc.
Thẩm Hàm rất muốn nói cho Đường Tử Ngôn rằng dù rất thích anh nhưng anh không thể chấp nhận được, kết quả làm cho hắn không ngừng quấn quít lấy, nghĩ thầm dù sao hôn cũng hôn rồi, lão tử cũng là nam nhân, cũng không thể như một đại cô nương cho người chiếm thượng phong.
Sau đó Thẩm Hàm tựu như chấp nhận, trở tay khẽ bóp giữ ót Đường Tử Ngôn, đem bờ môi áp tới.
Đường Tử Ngôn không tự chủ lui về sau một bước, người va vào vách tường, vừa thô vừa lạnh, vừa đau.
Thẩm Hàm cảm thấy người này có chút không thích hợp, cũng nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào, liền buông lỏng tay, trực tiếp đến hỏi hắn,
“Cậu làm sao vậy?”
Môi Đường Tử Ngôn đậm sắc tình, thần sắc cổ quái, “Cậu có phải có chút yêu thích tôi?”
Thẩm Hàm sững sờ, không nghĩ tới hắn lại hỏi lại, cũng có chút ngượng ngùng, “... Ưm..”
Đường Tử Ngôn hạ mắt xuống, “Cậu có phải có chút yêu thích tppo.”
Thẩm Hàm nhẹ thở dài, “Ừ, sao vậy.”
Đường Tử Ngôn mỉm cười, nói một câu Thẩm Hàm không hiểu..., “Vẫn là không đúng lắm..”
Điện thoại di động của ai đó đột nhiên vang lên không đúng lúc.
Đường Tử Ngôn quay mặt, nhận điện thoại.
Thanh âm đầu bên kia điện thoại trầm thấp, nghe không rõ đang nói cái gì.
Mặt Thẩm Hàm nóng bừng, xoay người ra mở cửa.
Đường Tử Ngôn liếc bóng lưng người bên cạnh, tiếc nuối thở dài,
“Được, vậy thì tôi xuống dưới.”
Nghe những lời này Thẩm Hàm dừng lại, sau đó quay đầu lại. “Có việc?”
Đường Tử Ngôn mặt có lỗi, “Có chút việc gấp, tôi phải qua đó.”
Thẩm Hàm thầm thả lỏng, rốt cuộc mọi chuyện đã phát triển thành bất ngờ như vậy, nếu cứ để mọi chuyện trôi qua, họ sẽ thực sự thách thức giới hạn của bản thân.
Nhưng vào lúc bối rối và phảng phất như thế này, Đường Tử Ngôn lại bình tĩnh rời đi, điều này làm cho Thẩm Hàm có chút cảm thấy mủi lòng.
Thẩm Hàm trong lòng nghĩ đến một từ, nhưng trong miệng lại nói ra một chữ khác, “Ừ”
________Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010
Phỉ Thất đã ở dưới lầu chờ Đường Tử Ngôn.
Từ xa thấy hắn đi ra, liền vội vàng xuống xe đi ra đón.
“Đường ca, Hứa Vãn Hà đã đặt xong chỗ.”
Đường Tử Ngôn thở dài, “Cái này hơn nửa đêm rồi đấy... Hắn không thể đợi đến ngày mai sao.”
Phỉ Thất mở cửa xe cho Đường Tử Ngôn, “Dù sao lão Mạc lúc này ra tay quá ác, Hắn tức giận đến mức phải gọi anh qua.”
Đường Tử Ngôn khom người lên xe, “Hai người kia muốn động thủ thì cứ động, mỗi lần đéo muốn tôi vào là có chuyện gì.”
Phỉ Thất đi theo ngồi vào, giương mắt ra hiệu tài xế đằng trước lái xe, “... Vâng, dù gì thì chúng ta vẫn chưa rút hết nhân lực và có chuyện gì xảy ra với đường dây đó..”
“Người chúng ta? Tôi sớm giao cho hắn rồi, cái đó hay vẫn là người chúng ta “ Đường Tử Ngôn cười khổ một tiếng, “Hắn gọi ta qua, bất quá là muốn chúng ta tỏ thái độ, coi như là rõ ràng không chộn rộn, hắn phải thấy tận mắt mới yên tâm.”
Phỉ Thất gật gật đầu, “Đường ca, còn có chuyện này.”
“Nói.”
“Anh phái em đi điều tra thân thế của Thẩm Hàm, thật sự là thân thích của Du Hậu, không có bối cảnh gì, đã từng đi lính, xuất ngũ liền trực tiếp chạy đến chỗ Du Hậu.” Phỉ Thất âm sắc trầm ổn, “Có một lần, bị nghi đi đường hàng không mang theo hàng cấm, nhưng cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, người mình ở cục cảnh sát tra án cũng không sai biệt lắm.”( đoạn đầu có viết là tội ăn cắp trên máy bay ;<?)
Đường Tử Ngôn thở phào, “Bối cảnh sạch sẽ là tốt rồi.”
Phỉ Thất gật gật đầu, “Ở điểm này, so với Dương Lộ mạnh hơn rất nhiều.”
Đường Tử Ngôn nhịn không được cười một cái.
Không có sự vướng mắc về sở thích, không có yêu cầu. Một người như vậy xứng đáng được đối xử tốt hơn Dương Lộ.
_____
Thẩm Hàm nằm trằn trọc nửa đêm, không ngủ được, liền bấm điện thoại gọi cho Du Hậu.
Nửa giờ sau, Du Hậu bắt máy.
“Du Hậu.”
Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng giọng mũi, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, “Hử..”
Thẩm Hàm âm sắc mặt ngưng trọng, “Anh mau tỉnh, tôi có chuyện hỏi anh.”
Du Hậu rất tự nhiên ngáy hai tiếng khò khè, phóng khoáng tục tằng.
Thẩm Hàm bất đắc dĩ, “Là chuyện của Phỉ Thất.”
Tiếng ngáy ngừng lại, Du Hậu ngồi dậy, “Chuyện gì?”
Thẩm Hàm dừng một chút, “Nhưng thật ra là tôi.”
“Đệ đệ, cậu học xấu.”
Thẩm Hàm thở dài, “Làm sao bây giờ, tôi lúc này xem như đã thành niên rồi, mẹ của tôi sẽ không tha thứ cho tôi..”
“Làm sao vậy?” Du Hậu hào hứng, “Không phải là cậu t*ng trùng lên não, đem lão đại cưỡng gian à nha?”
“Không có”, Thẩm Hàm trên giường trở mình, “Hắn hỏi tôi có phải thích hắn, tôi không có phủ nhận...”
“À? Thật sự ah..”
“Đúng vậy a...không thể tin được.”
“Đệ đệ, cậu vậy mà chịu vì tổ chức hi sinh!”
“...”
“Vậy cậu đối với hắn thật sự là có hứng thú sao?” Du Hậu nhất thời tỉnh táo, “Cậu cũng biết cậu bình thường ngây thơ lại tươi mát, ai biết cậu cũng có lúc u sầu ah.”
Thẩm Hàm vẻ mặt mỏi mệt, “Đã đủ rồi, đừng nói nữa.”
“Được rồi, xoắn xuýt cái gì, “ Du Hậu chế nhạo, “Không phải chỉ là một câu nói sao?, Cậu xem bộ dạng cậu này..”
Giọng Thẩm Hàm ảo não, “Tôi còn hôn hắn rồi..”
Du Hậu hai mắt sáng ngời, nắm chặt điện thoại, “Hôn rồi, cái kia có làm không?”
“... Không có.”
“Không làm thì làm sao thành người thân được, “ Du Hậu thất vọng, “Tố chất thực thấp.”