Thẩm Hàm khóe miệng co lại, “Tôi không có ý đó...”
Du Hậu chỉ lo đẩy Thầm Hàm cho Đường Tử Ngôn bên kia, “Đường ca, Thẩm Hàm lạc đường, em còn có việc không thể chiếu cố hắn, thật sự là làm phiền anh rồi.”
Thẩm Hàm nắm chặt tóc giả Du Hậu, “Anh không thể đối với tôi như vậy..”
Du Hậu che tóc giả, nhìn Thẩm Hàm, lại nhìn Đường Tử Ngôn, “Đệ đệ, ngươi cũng không thể đối với ta như vậy, ta không có gội đầu.”
Sau vừa khẩn cầu Thẩm Hàm, “Ta còn muốn lấy đợi lát nữa gặp Phỉ Thất đây này..”
Khi hai người đang giằng co, Phỉ Thất lặng lẽ trở về, yên lặng dừng lại sau lưng Đường Tử Ngôn, “Đường ca, bên trong làm cho đã xong.”
Đường Tử Ngôn hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Phỉ Thất, “Tôi hiểu rồi, cậu vào trước đi.”
Phỉ Thất vội vàng lui về.
Du Hậu đang kéo Thẩm Hàm, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Đường Tử Ngôn đi tới, vội vàng nháy mắt với Thần Hàm.
Thẩm Hàm xoay người, vừa vặn cùng Đường Tử Ngôn đối mặt,
Đường Tử Ngôn khóe môi hơi vểnh, “ Cậu trước tìm một chỗ chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ qua đón cậu.”
Thẩm Hàm sững sờ, “Đón tôi?”
Đường Tử Ngôn cười cười, “Cùng trở về một chỗ.. Không cần sao?”
Thẩm Hàm nắm nắm tay, “... Được.”
Du Hậu cười cười Thẩm Hàm, “Lão đại, em sẽ giúp anh trông chừng cậu ấy”
Đường Tử Ngôn không nói nữa, cười cười, xoay người lại.
Phỉ Thất an bài Điền Bảo tại cái một cái phòng nhỏ bên trong gác xép, bên ngoài bày trí đơn giản, một cái ghế sô pha, một cái bàn trà bám đầy bụi, xa hơn ở bên trong là nơi Điền Bảo dưỡng thương, vào cửa đậm mùi thuốc sát trùng, nghiễm nhiên trở thành một cái phòng bệnh tư nhân.
Điền Bảo khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường, thấy Đường Tử Ngôn vừa vào cửa, liền cố nén đau nhức ngồi dậy,
“Đường ca...”
Sắc mặt Đường Tử Ngôn không có gì biểu lộ, “Hai ngày trước Lão Mạc đến đi tìm tôi.”
Điền Bảo nghe vậy trầm mặc sau nửa ngày, “Lão nói cái gì..”
Đường Tử Ngôn giương mắt lên mắt hắn, “Hiển nhiên là tới hỏi mày.”
Điền Bảo chột dạ, “Đường ca.. Em.. Em...”
Đường Tử Ngôn không có hứng thú xem hắn diễn biểu tình khổ sở, “Chuyện trước tao biết rồi, nếu mày không muốn quá khó coi thì thành thật một chút.”
Điền Bảo gật đầu như gà mổ thóc, “Đường ca, anh yên tâm.”
“Mày hôm đó rốt cuộc còn chưa nói xong là ai.”
“Là chuyện Đường Bội sao..” Điền Bảo ánh mắt trốn tránh, “Kỳ thật... Em cũng không biết rốt cuộc là ai làm..”
Đường Tử Ngôn không nói lời nào, nhìn không ra là tức giận hay vẫn là không có phản ứng.
Điền Bảo vội vàng giải thích, “Nhưng là em biết một chút manh mối, đây là thật sự. Lúc trước khi ở trong tù gặp một người bạn, quan hệ không tồi, hắn cùng em nhắc tới qua chuyện này, nói là thời điểm Đường Bội gặp chuyện không may, hắn cũng có mặt tại hiện trường.”
Đường Tử Ngôn tiếp lời, “Ý tứ này, là hắn tham dự?”
“Là ý tứ này, “ Điền Bảo gật gật đầu, sắc mặt có chút do dự, “Cái người này em trước kia chưa từng thấy qua.. Đường ca anh cũng biết.. Em chỉ biết người của mình với người của lão Mạc..”
Đường Tử Ngôn trầm ngâm, “Hắn là đi theo ai?”
Điền Bảo dừng một chút, “Ân... Hắn nói... Đường Bội là lão đại hắn.”
Phỉ Thất vừa vặn đẩy cửa vào, nghe xong những lời này nhất thời sững sờ.
Đường Tử Ngôn sắc mặt lạnh xuống.
Trong phòng nhất thời không có tiếng động, Điền Bảo xấu hổ không thể giải thích được nên lại cười cười cầu xin: “Anh Đường... lần này anh tha cho em... Nhìn chân em bị Điền Bảo đánh gẫy...... Em là một kẻ tàn tật, em còn có thể làm gì..”
Đường Tử Ngôn hoàn toàn không nghe thấy Điền Bảo tại dong dài cái gì, chỉ cau lông mày lại,
“Thật đúng là có nội gian.”
___Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010
Đông Hải đều tan tầm rồi, Thẩm Hàm cũng không đợi tin của Đường Tử Ngôn.
Sau khi hai người dọn dẹp xong xuôi thì xuống tòa nhà chính, Du Hậu có chút buồn ngủ, “Đệ đệ, nếu không tôi đưa cậu về.”
Thẩm Hàm nhìn xa xa nhìn quanh, không yên lòng, “Ồ”
Du Hầu cúi đầu tìm chìa khóa xe, “Mấy giờ rồi, đừng đợi nữa”
Thẩm Hàm vội vàng giải thích, “Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi là quên mang chìa khóa không có biện pháp mới chờ hắn, hơn nữa nhà của ngươi lại như vậy lách vào..”
Du Hậu lắc cái chìa khóa, “Cậu bớt nói nhảm, đi thôi.”
Thẩm Hàm nghiêng đầu, “Đi đâu?”
Du Hầu nhìn hắn, “Cùng tôi về nhà ah.”
Thẩm Hàm im lặng chốc lát, “Bằng không.. Hay là thôi đi..”
Du Hậu bĩu môi, “Đệ đệ, cậu thế mà không nói sớm, sớm nói tôi đã sớm đi rồi, cậu xem đã nửa đêm rồi..”
Thẩm Hàm cười cười, “Kỳ thật tôi cũng rất do dự đấy.”
Du Hậu ngáp một cái, hai mắt rưng rưng nhìn qua thẩm hàm, “Đệ đệ,nói thật đấy, tôi cảm thấy cậu rất có đem làm GAY tiềm chất. Cậu xem tôi không có ảnh hưởng tới cậu, chính cậu tự bẻ cong rồi., còn cong rất ngây thơ..”
Thẩm Hàm vung tay lên, “Anh xong rồi.”
Du Hậu khịt mũi, “Đệ đệ, tôi phải đi thật rồi, đêm nay xem cậu hấp dẫn a, đừng quên tôi cho cậu đem mấy cái yếu điểm a, kéo dài, mang bộ, làm bôi trơn a..”
Thẩm Hàm cứng lại, “Anh mà còn không đi tôi sẽ động thủ.”
Du Hậu nghe vậy bỏ hai cái đại thô chân chạy ra, chỉ chốc lát liền không nhìn thấy bóng.
Gió đêm lành lạnh, Thẩm Hàm khẽ rùng mình.
Sau nửa giờ nữa, một bóng người cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa cựu lâu, dáng người mảnh mai, nhìn chăm chú, thật ra là Dương Lộ.
Thẩm Hàm lập tức tựu cảm giác mình ngu ngốc cực độ.
Vội vàng quay người đi ngược chiều, sợ bắt gặp xấu hổ.
Đường Tử Ngôn cùng Phỉ Thất lúc đi ra, trông thấy Dương Lộ sững sờ, “Sao muộn thế này vẫn còn ở đây?”
Dương Lộ nhìn chằm chằm Đường Tử Ngôn, “Đường ca, em nghe nói anh ở đây...”
Không cần phải nói, Đường Tử Ngôn cũng hiểu được mục đích của việc này.
Phỉ Thất không có phản ứng gì, chỉ phân phó người bên cạnh đi lái xe tới.
Dương Lộ đánh bạo đi kéo tay Đường Tử Ngôn, “Đường ca.. Nếu không em với anh đi thôi..”
Sắc mặt người nọ nhẹ nhàng tao nhã, “Hôm nay cũng muộn rồi, hôm khác nói chuyện.”
Dương Lộ hai mắt phát sáng, “Thật chứ?”
Hỏi xong lại sụt ngầm hạ đi, bởi vì hỏi cũng như không, Đường Tử Ngôn đã không thực hiện một vài điều mà anh ta đã hứa với mình.
Đường Tử Ngôn nhìn khuôn mặt trước mắt, lúc này mới nhớ tới chính mình đã hẹn Thẩm Hàm chờ mình,
Lần này nuốt lời có chút khó coi ah.
Đường Tử Ngôn thần sắc ảo não, “Ta còn có việc, trước đi nha.”
Nói xong liền quay người ra hành lang, Phỉ Thất thấy thế tiến lên mở cửa xe ra, Đường Tử Ngôn vừa bấm số điện thoại di động vừa lên xe.
Thẩm Hàm đã tắt điện thoại.
Đường Tử Ngôn hướng ngoài của sổ xe nhìn một cái, khẽ thở dài.
Đã trễ thế như vậy, đoán chừng Thẩm Hàm về sớm về nhà ngủ.
Đêm đã rất sâu, gió thổi vi vu, lá cây xào xạc.
Bóng dưới ngọn đèn đường hiu quạnh đi dọc về một hướng.
Thẩm Hàm thở một hơi nặng nhọc. Chỗ ở cách nơi này ước chừng bảy tám km, tuy nói không xa lắm, thế nhưng quả thực không gần. Nửa đêm trên đường một cái xe taxi đều không có, đoán chừng đi trở về cũng muốn một giờ, thật sự là không may.
Bất quá đen đủi không chỉ có chừng này.
Thẩm Hàm trên đường đi nhiều lần nghĩ đến một vấn đề.
Cũng không biết là sai lầm ở đâu, diễn trò một bước cho tới hôm nay, thật sự là vừa ngốc lại ngu xuẩn.
Tiếng còi phía sau chói tai, Thẩm Hàm còn tưởng rằng là taxi, vừa quay đầu đã bị đèn pha của xe làm chói mắt.
Thẩm hàm lơ đãng đưa tay ra.
Cửa kính xe được hạ xuống, là đôi mắt quen thuộc ấy.
Đồng tử nhạt nhẽo, có chút ngạc nhiên,
“Thật đúng là cậu.. Mau lên đây.”
Chân Thần Hàm đau nhức, nghĩ dù sao cũng không gọi được xe, nên đành xe.
Đường Tử Ngôn đến bên trong xoa xoa, “Sao cậu lại ở đây?”
Thấy Thẩm Hàm không lên tiếng, lại tiếp tục hỏi, “Không phải là một mực chờ tôi đi...”
Thẩm Hàm không đáp lời anh.
Đường Tử Ngôn bỗng nhiên có chút minh bạch, không nói tiếp, knét cười trên khóe miệng càng sâu.
Vì vậy dọc theo con đường này trong xe đều không có một chút động tĩnh, hại lái xe lúng túng đạp xuống phía dưới.
Khu dân cư cũ không có thang máy, hai người một trước một sau, trầm mặc lên lầu.
Đèn trong hành lang là loại đèn dây dọi kiểu cũ, gió thổi từ bên ngoài vào, ngọn đèn đung đưa, vừa sáng vừa tối.
Đường Tử Ngôn cúi đầu bắt đầu tìm chìa khóa.
Thẩm Hàm chằm chằm vào sườn mặt của người trước mặt, cố gắng kìm nén.
Nghĩ rằng mình nên bình tĩnh một chút, giả chính là giả, nếu là thật sự không khỏi quá hoang đường.
Có thể càng nghĩ như vậy, Thẩm Hàm lại càng không bình tĩnh.
Có bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là giả dối, trong lòng mình đều rất rõ ràng, rồi sau đó lại có loại ý niệm cam chịu, nghĩ thế nào cũng không quan trọng.
Nhiều lắm thì có chút ngốc chứ sao.
Người mở cửa đột nhiên khẽ mở miệng, “Thần Hàm, cậu có phải có chút thích tôi...”
Thẩm Hàm cho người vạch trần, lập tức hổn hển, “Ai nói với cậu đấy!”
Đường Tử Ngôn ngẩn người, lời kịch này quá ngoài ý muốn rồi.
Thẩm Hàm chống lại ánh mắt của hắn, thở sâu, tự an ủi mình coi như là vi tổ quốc hiến thân rồi.