Khói thuốc súng tản đi, một cuộc chiến tranh tuyên bố kết thúc. Chương
Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, bàn tay đè xuống nguồn điện, tắt máy
theo bản năng. Ngoài cửa sổ là bình minh u ám.
Thị trường chứng khoán vừa mở cửa, dù tâm trạng trước đó thế nào,
Chương Linh cũng sẽ để mình nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc,
đây cũng là một ưu điểm của cô.
Giao dịch kết thúc, cô ngồi lại một lúc, tỉ mỉ phân tích mấy cổ phiếu
đáng chú ý. Hôm nay cô mua cho công ty Hàn Hoàn Vũ chút trái
phiếu. Đồng nghiệp đánh giá tác phong làm việc của Chương Linh
quá bảo thủ, cô cũng tự giễu mình không giống nhân viên chứng khoán.
Nhưng đối với với việc quản lý tài sản cá nhân, Chương Linh như vậy
lại càng khiến người ta tin cậy.
Thị trường giao dịch hôm nay biến hóa kì ảo, lên lên xuống xuống,
Chương Linh như bị rút đi toàn bộ sức lực, không muốn trở lại
cuộc chiến tranh vừa rồi nữa.
Khung đối thoại trên thanh nhiệm vụ nhấp nháy không ngừng, cô mở ra, là cấp trên triệu tập.
Cấp trên vùi đầu trong đống hồ sơ, cũng không ngẩng đầu, ra lệnh: “Tôi
muốn một bản báo cáo phân tích toàn diện thị trường chứng
khoán Mỹ năm 2010, buổi tối đặt trên bàn của tôi.”
Chương Linh rất bội phục cấp trên khi có thể nói câu đó nhẹ nhàng đến
thế. Năm 2010, mặc dù thị trường chứng khoán lo lắng thắt chặt
tiền tệ, khủng khoảng nợ công châu Âu, tình trạng vô gia cư và
thất nghiệp tăng cao, lại còn cả vụ scandal Goldman Sachs [1],
nhưng cổ phiếu của Mỹ vẫn rất khả quan. Nếu muốn biến những
việc đó trở thành một bản báo cáo cặn kẽ thì ít nhất cũng
cần mấy ngày chuẩn bị tài liệu.
[1] Goldman Sachs là ngân hàng đầu tư và chứng khoán toàn cầu, thành lập
năm 1869. Ngày 16/4/2010, Phố Wall rung chuyển sau khi Goldman Sachs bị
SEC cáo buộc tội cố tình che giấu sự xung đột lợi ích trong mua bán
chứng khoán được đảm bảo bằng tài sản thế chấp làm các nhà đầu tư thiệt
hại 1 tỷ USD.
“Nếu cô cảm thấy khó, tôi sẽ tìm người khác.” Cấp trên vô cùng sáng suốt.
Chương Linh nhún vai, ở một thành phố xa lạ, nếu không chịu cố gắng thì lấy đâu ra cảm giác an toàn?
Lần đầu tiên cô rời phòng làm việc trước khi trời sáng.
Xe tưới nước đã bắt đầu làm việc, không khí thấm đẫm hơi nước,
quện với hương cúc như có như không. Sắp đến lễ Quốc Khánh, vào
thời gian này, đường phố Bắc Kinh luôn được trang trí rất đẹp
mắt.
Năm giờ rưỡi, cô về đến nhà.
Trong tủ lạnh rỗng tuếch, cô lại quên đi siêu thị. Lấy một gói mì ăn
liền không biết đã mua từ bao giờ trong tủ chứa ra, cô nấu nhừ
rồi đổ ra bát, bưng đến ban công, vừa nhìn nắng sớm vừa chậm
rãi ăn.
Trước khi mở máy tính, Chương Linh vẫn giặt quần áo, dọn dẹp phòng ở như mọi ngày.
Cố Dĩnh đã từng nói, tên Chương Linh là động vật, cá tính là thực vật,
cô không cần đàn ông, chỉ cần một mình cũng có thể sống tốt.
Lời như vậy, Chương Linh chưa bao giờ thừa nhận.
Phá vỡ thói quen, cô tự rót cho mình một ly cà phê, nhưng lần này là cà phê đen.
Trong tủ bếp nhà cô có tám loại cà phê khác nhau, đều là Hàn Hoàn Vũ
đưa cho. Vào những ngày lễ truyền thống của Trung Quốc hay các
ngày lễ quan trọng của phương Tây, anh đều tặng quà cho cô. Hoặc
là cà phê, hoặc là đồ làm bếp.
Máy pha cà phê, bếp điện từ, lò nướng hơi nước, máy nướng bánh…… Cái nào cũng rất tiên tiến.
Cố Dĩnh hỏi có phải cô đã sử dụng hết những thứ này rồi không?
Cô yên lặng chảy mồ hôi. Thứ duy nhất cô dùng chính là nồi cơm
điện có chức năng hẹn giờ, còn những thứ khác chỉ là vật trang
trí cho phòng bếp mà thôi.
Tính ra mà nói, cô khá hẹp hòi với Hàn Hoàn Vũ, ngày sinh nhật
anh chỉ tặng mỗi một cái cravat. Tối hôm đó anh sẽ đeo lên, rồi hai người cùng đi ăn cơm chiều. Ăn xong ra ngoài, hai người lại đi
dạo bên bờ sông, cuối cùng là đưa cô về nhà. Anh luôn tìm lý do để cô không xuống xe, anh nói qua vài tiếng nữa là một ngày mới, cô có muốn chúc mừng sinh nhật anh cũng phải đợi thêm một năm
nữa.
Cô muốn cãi lại nhưng không có dũng khí — vừa ngẩng đầu lên là nhìn
thấy khóe miệng anh nhếch lên dịu dàng. Cô không đỏ mặt, mà vô
cùng khiếp sợ.
Lề mề cả buổi, rốt cuộc cô cũng mở tài liệu ra làm việc, cũng
may là cô thường có thói quen lưu lại những tài liệu liên quan
đến công việc, vì vậy không cần tốn công tìm tư liệu khắp thế
giới nữa.
Nhưng phải mở ra đọc kĩ, chỉnh sửa, phân tích lại một đống số
liệu vẫn là một công việc cực kỳ gian khổ, còn phải tập trung
tinh thần để tránh sai sót.
Công ty muốn bầu ra một phó giám đốc văn phòng, vì vậy mà mạch
nước ngầm gợn sóng, bốn bề bất ổn, công ty trở thành một chiến
trường chết chóc tràn ngập máu tanh vô hình.
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Chương Linh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu. A, không phải đồng hồ báo thức, là tiếng chuông cửa.
Cô đứng dậy, chân hơi run run, còn kèm theo ý nghĩ muốn chạy vào
nhà vệ sinh. Cô nhìn đồng hồ, chúa ơi, đã hơn sáu giờ rồi.
Cuối cùng cô vẫn chịu đựng để đi mở cửa.
Ngoài cửa đặt một giỏ củ ấu, phía trên còn để mấy chiếc lá xanh tươi, vẫn đọng nước.
Lồng ngực như bị ép xuống, đôi tay mất tự nhiên túm lấy vạt áo khoác, tầm mắt Chương Linh từ từ dời lên trên.
Hàn Hoàn Vũ sờ mũi, biết nhau lâu như vậy, ở dưới lầu đưa đón cô
không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên gõ cửa nhà
cô. “Sau khi rửa sạch thì dùng nước đun sôi là ăn được.”
“Cám ơn! Nhưng anh mau mang đi đi, nhà em không có nồi lớn như thế, em
cũng không thích ăn thứ này.” Mặt Chương Linh sung huyết đỏ bừng,
tức giận nói.
Hàn Hoàn Vũ nhìn cô không chớp mắt, anh chưa bao giờ thấy Chương Linh tùy hứng và vô lý như vậy cả.
“Không mời anh vào ngồi một lúc à?” Anh cười hỏi.
Chương Linh lập tức cảm thấy mình bị đắc tội, anh nên biết bây giờ đang là
thời gian nghỉ ngơi của cô chứ. “Trong phòng rất bừa bộn, không
tiện.”
“Em đang giận anh?” Hàn Hoàn Vũ vui vẻ chớp mắt, tâm trạng không xấu đi chút nào.
“Anh làm sai cái gì?” Hết cách, âm lượng của cô không khống chế được, cảm giác như tâm trạng bị đè nén quá lâu, đột nhiên lại có
chỗ chút vậy.
“Anh đoạt quyền lợi của người kia sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng nói lại cực kỳ khẳng định.
“Không phải vậy. Anh chỉ là một khách hàng của em, không cần làm những chuyện này.” Chương Linh lạnh lùng trả lời.