Tình yêu rất giống cuộc sống, không thể nào lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Từ miệng Cố Dĩnh, cô biết được Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ rất hay cãi
nhau. Có để ý mới có cãi vã, bởi vì chẳng ai để ý đến một
người xa lạ cả, đây cũng là một cách yêu – Cố Dĩnh nói thêm.
Thật ra cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, Tô Kỳ Kỳ thấy kiểu tóc và cách ăn mặc của Kiều Viễn không xứng với tài năng của anh, muốn thay
đổi giúp Kiều Viễn nhưng anh không chịu.
Tô Kỳ Kỳ uất ức mắng Kiều Viễn là tên nhà quê, Kiều Viễn cười đáp: “Anh
vốn như vậy.” Tô Kỳ Kỳ tức giận quay đầu bước đi, bộ dạng làm như sẽ chiến tranh lạnh vài ngày. Nhưng hai người làm hoà rất nhanh, Tô Kỳ Kỳ yêu Kiều Viễn, không tức giận lâu được.
Có lần Chương Linh ở phòng ăn bắt gặp hai người cãi vã, Kiều Viễn
muốn ăn bánh rán với chút hành tây, Tô Kỳ Kỳ lại nói là ăn sẽ hôi miệng, không cho anh ăn. Kiều Viễn tức giận, trầm mặt không chịu
nhân nhượng. Hai người một cầm bánh rán, một cầm hành tây, cứ đối đầu như vậy. Chương Linh đứng ở một bên, không dám thở mạnh.
Sau đó, Kiều Viễn rời đi, Tô Kỳ Kỳ khóc.
Chương Linh ở cùng Tô Kỳ Kỳ trong sân trường tới nửa đêm, Tô Kỳ Kỳ nức nở:
“Có lúc, tớ không biết là anh ấy có yêu tớ không nữa, hình như
là bởi vì tớ quá yêu anh ấy nên anh ấy không thể chấp nhận thì
phải.”
“Không ai miễn cưỡng tình cảm của mình cả, cậu đừng nghĩ nhiều.” Chương Linh an ủi.
Tô Kỳ Kỳ vừa lau nước mắt, vừa thở dài.
Hôm sau, Chương Linh gặp Kiều Viễn trong thư viện. Cách hai cái bàn, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi. Cô yên lặng quay
mặt đi, không biết nên an ủi anh thế nào.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Tô Kỳ Kỳ và Kiều Viễn trở nên như gần như xa, nhưng Tô Kỳ Kỳ vẫn kiên quyết nắm lấy sợi dây này.
Sau khi hết học kỳ năm thứ tư đại học, họ sẽ tốt nghiệp, Kiều Viễn cũng
phải tốt nghiệp thạc sĩ, Tô Kỳ Kỳ và Kiều Viễn càng cãi nhau
thường xuyên hơn.
Kiều Viễn muốn ở lại Bắc Kinh, anh đã nhận chứng chỉ kế toán viên cao
cấp, còn được học viện tiến cử, muốn tìm một công việc tốt ở
Bắc Kinh rất dễ. Tô Kỳ Kỳ lại không đồng ý, bởi bố cô đã tìm xong
công việc cho hai người ở Tô Thành rồi.
“Anh làm trâu làm ngựa, một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Giá
phòng ở Bắc Kinh cao như vậy, bao giờ mới mua nổi một căn? Nhưng
ở Tô Thành có bố mẹ em trợ giúp, cố gắng như nhau nhưng sẽ
được nhiều hơn ở đây”.
Kiều Viễn dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn Tô Kỳ Kỳ, đột nhiên cười, hỏi
một câu rất ngu ngốc: “Rốt cuộc em thích anh ở điểm nào?”
“Không phải thích, em yêu anh, yêu đến mức quên cả bản thân. Em không
thích Bắc Kinh, không thích khí hậu của nó, không thích cảnh vật,
giao thông của nó, tất cả đều không thích. Những chuyện trước kia
em đều nghe anh, bây giờ anh hãy nghe em một lần, được không?” Mặt Tô Kỳ Kỳ lộ ra sự ưu thương.
Kiều Viễn không trả lời mà đưa cô trở về kí túc xá.
Nửa đêm, Tô Kỳ Kỳ hốt hoảng gõ cửa phòng Chương Linh xin tá túc, leo lên giường Cố Dĩnh, hỏi có phải Kiều Viễn đã yêu người khác rồi không?
“Không thể nào, anh ta không ngốc, làm gì có cô gái nào tốt như cậu chứ.” Cố Dĩnh nói như đinh đóng cột.
Chương Linh đang chuẩn bị tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ hành nghề chứng khoán, tối nào cũng phải đi học bổ túc.
Bắc Kinh vào tháng năm, mưa kéo dài. Học xong tiết đầu, dưới lầu
đã lầy lội ướt đẫm, cô cẩn thận lội nước ra cửa chính, chợt thấy Kiều Viễn đang chống ô đứng dưới tán cây, từ đầu gối trở xuống ướt
đẫm.
Cô chần chừ, đi tới.
“Có về kí túc không? Yên lặng thật lâu, Kiều Viễn mới hỏi.
Cô gật đầu.
Hai người cũng không đón xe, cứ như vậy đi thẳng về kí túc xá. Mặc dù
có ô, nhưng hai người vẫn bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Nói tạm biệt xong, cô chưa kịp hỏi anh tìm cô có chuyện gì thì anh đã xoay người rời đi. Vấn đề này khiến cô rối rắm cả ngày,
vào phòng tắm xả nước thì bị bỏng chân, rồi lại tự cắn phải môi đến rớm máu.
Thời tiết càng ngày càng nóng, vết thương ở chân lành rất chậm,
nhưng cuộc thi đang đến gần, Chương Linh vẫn phải cắn răng đi học.
Vừa tới trạm xe buýt, cô nghe có người gọi ‘Chương Linh’ liền quay
đầu lại. Kiều Viễn đạp chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kỹ đến:
“Chỗ ngồi phía sau rất rộng, lên đây đi!”
Tim tự nhiên đập lệch một nhịp, cô theo bản năng nhìn về phía cửa trường. “Không cần.” Cô khoát tay.
Kiều Viễn đoạt lấy ba lô của cô để vào giỏ xe, chân dài bước qua, “Em sắp trễ rồi đấy!”
Chương Linh sợ có bạn học nhìn thấy, bất đắc dĩ lên xe. Cô chỉ biết rằng
Kiều Viễn đạp xe rất nhanh, làn gió phất qua tai tạo nên cảm giác
cực kỳ mát mẻ, thoải mái.
Tiết học buổi tối, thầy giáo nói gì, Chương Linh đều không nghe rõ. Theo dòng người đi tới cửa cầu thang, ba lô sau lưng lại có người
nhận lấy.
Kiều Viễn nhận lấy cặp của cô rồi đỡ cô đi xuống, đến được cửa
chính thì mặt hai người cũng đã đầy mồ hôi. Anh mua cho cô một
que kem, nhìn cô ăn xong, hai người mới lên xe trở về trường.
Cách kí túc xá một đoạn, Chương Linh bảo Kiều Viễn dừng lại, nói
muốn tự trở về. Kiều Viễn mím chặt môi, tròng mắt sâu và đen như biển
đêm mịt mờ.
Sau đó, cô khập khiễng chạy về. Kiều Viễn không đi theo, cô quay đầu
lại nhìn xuống, chợt thấy Kiều Viễn đang hút thuốc lá, tư thế rất
không thuần thục, sặc đến mức ho khù khụ.
Buổi tối ngày thứ hai, Kiều Viễn lại chờ cô ở trạm xe buýt, Chương Linh thở dài yếu ớt.
Cho đến khi cô thi xong, vết bỏng mới tốt lên. Chương Linh nhớ, Kiều
Viễn đưa đón cô tổng cộng mười hai ngày, giống như có một loại ăn ý
vô hình, khi trở về, anh sẽ nói trước rồi mới đỡ cô xuống xe.
Cố Dĩnh la hét muốn thư giãn, liền đề nghị đi ăn tôm hùm. Cô nàng lén nói với Chương Linh rằng, Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ đã chiến tranh
lạnh gần một tháng, phải tìm một cơ hội để quan hệ hai người hòa
hoãn hơn.
Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ cũng đến điểm hẹn nhưng ánh mắt không giao nhau
lần nào. Cố Dĩnh gọi bia đá, mọi người đều uống rất nhiều, khi tính tiền, Tô Kỳ Kỳ giận dỗi chạy đi, Cố Dĩnh đuổi theo, còn Kiều
Viễn ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện với mấy nam sinh, đi tới
cuối cùng, chỉ còn anh và Chương Linh.
Ánh trăng kéo bóng hai người thật dài, trong vườn cây rậm rạp của
trường, Kiều Viễn chà xát hai tay: “Chương Linh, anh…”
“Không cần nói.” Đêm đó Chương Linh cực kỳ tỉnh táo, cô ngẩng đầu, nhìn
bầu trời đầy sao: “Một người đàn ông và một cô gái yêu nhau ba
năm, nếu anh ta không kết hôn với cô gái đó thì anh ta chính là
một tên khốn.”
Kiều Viễn yên lặng nhìn cô: “Một một người đàn ông biết rõ mình không yêu
cô gái kia mà vẫn kết hôn với cô ấy thì anh ta chính là một tên
cực kỳ khốn khiếp.”
“Nếu yêu mà như vậy thì còn ai dám tin tưởng vào tình yêu? Yêu là không
có giới hạn, em sẽ không cho phép mình yêu một tên khốn khiếp.”
Không gian cực kỳ tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, cô nghe Kiều Viễn
khàn giọng nói: “Chương Linh, một tháng nữa, anh sẽ chờ em ở đây. Nếu em muốn giữ anh lại thì hãy tới.”
Bảo vệ luận văn xong, cô rời khỏi kí túc xá, không tạm biệt bất
cứ kẻ nào. Một tháng sau cái ngày đó, máy điều hoà không khí nơi
cô thuê bị hỏng, cô lăn qua lộn lại trên giường, nóng đến mức cả
đêm không chợp mắt được.
Đầu tháng bảy, cô nhận được một tin nhắn của Kiều Viễn, chỉ có bốn chữ: Như em mong muốn.