Nam Sủng

Chương 4: Chương 4




Năm nay , Uông Điềm vừa tròn 21 , cô chưa biết tình yêu là gì , cuộc sống của cô cho tới bây giờ đều yên vui đầy màu sắc , vô ưu vô lo , giống như cô là một cô gái Newyork thực thụ , cô phi thường độc lập , nhiệt tình hoạt bát như bao đứa con gái khác tại Newyork .

Lúc cô vừa tròn 5 tuổi , cha mẹ cô thường bảo rằng , chuyện bản thân mình muốn học thì chính mình quyết định , cho nên từ khi còn bé cho đến bây giờ , học bài , kết giao bằng hữu , cô đều chính mình chủ động , không bao giờ khiến cha mẹ bận tâm về cô dù chỉ là một chút .

Gia đình của Uông Điềm di dân sang Mỹ từ rất lâu , mở nhà hàng gia đình , cuộc sống không dám nói là giàu có , cũng được xem là khá giả . Về sau , khi bà nội của cô lớn tuổi , luôn nhớ về cố hương , nên quyết định trở về Đài Loan định cư .

Năm vừa rồi , bởi vì lo lắng sức khỏe của lão nhân gia , cha mẹ đóng cửa nhà hàng , cùng nhau trở về Đài Loan chiếu cố bọn họ .

May mà , Uông Điềm tự nhỏ đã học cách tự chiếu cố chính mình , sau khi lên Đại học cô bắt đầu đi làm kiếm tiền chi trả vào phí sinh hoạt của bản thân , tuy rằng so với những năm tháng trước kia có vất vả một chút , bất quá cô cảm thấy thật khoái hoạt .

Ít nhất , cô còn có nơi để ở , cha mẹ vẫn gửi tiền học phí đều đều cho cô , Uông Điềm có ba điều cấm kỵ trước mắt : thứ nhất ngẫu nhiên đi làm công , không ngủ khi tụ họp cùng bạn bè , cuộc sống còn có cái gì cảm thấy không như ý nữa chứ ? Không phải Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói rằng , thỏa mãn vui vẽ , đây không phải là đang nói cô sao ?

Tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của cô , chính là , hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể tìm được cho mình một công việc tốt , như vậy cuộc sống sao này của cô nhất định sẽ cực kỳ tốt ,khi đó nhất định ngay cả nằm mơ cô cũng đều sẽ cười .

Thời gian hai năm đại học trước kia , cô hoàn thành việc học rất hoàn thiện , nhiệm vụ chủ yếu năm nay của cô chính là tìm một nơi để tiến hành thực tập , giúp cô nâng cao trình độ của bản thân .

Buổi sáng , khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng 10 giờ , Uông Điềm đến trường báo cáo , vừa bước vào của phòng giáo viên cô đã bị người ngăn lại .

“ Điềm Điềm” Đứng trước mặt cô là một nam nhân đẹp trai cao lớn , anh cười dịu dàng nhìn cô .

“ Hi , Stam !” Trong lòng Uông Điềm thở dài , nhưng cô vẫn lễ phép cười với anh ta .

Cô cũng không biết tại sao tất cả những nữ sinh trong trường đều đặc biệt mê mẫn anh chàng này , hồ như cô cũng không biết lý do ra sao , trông cô thật bình thường , ngủ quan tương đối dễ nhìn , dáng người trung bình , mặc đồ tây phương , cô cũng không biết mình có điểm gì để cho anh ta nhìn trúng……

Năm đầu tiên cô vừa tiến vào đại học , anh ta liền 3 ngày không ngừng theo duổi cô , đối với cô thể hiện tình ý rõ ràng , đến ai ai cũng đều biết .

“ Hôm nay chúng ta gặp nhau được không ?” Stam tới gần Uông Điềm , ánh mắt xinh đẹp không ngừng hướng cô phóng điện , cách này đã từng sử dụng qua với vô số nữ nhân nên anh rất tự tin khi dùng trên người cô , Stam cho rằng này cô gái bảo bối Đông Phương dĩ nhiên sẽ nằm trong bàn tay của anh , tuy rằng cô hay khước từ anh , bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi .

Uông Điềm hơi cau mày , đôi mắt luôn luôn cười thành hình trăng khuyết , thế nhưng lúc này lại không có nữa điểm ý cười “ Không được !”

“ Không bằng , hôm nay em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng với em ?”

Xem ra , cô muốn cắt đuôi anh cũng không thành công rồi ! Uông Điềm ngẫng đầu , hướng anh cười thật tươi “ Anh thật sự muốn đi theo giúp em ?”

“ Đương nhiên , đi nơi nào cũng được !” Bị cô phi thường khả ái cười hấp dẫn , lòng anh cảm thấy rung động , tim đập nhanh hơn .

“ Vậy anh lên phòng thí nghiệm 301 trước đi nhé , em sắp có khóa học trên đó , anh theo em lên lớp , có thể chứ ?” Cô nhanh chóng tiến lên ôm cánh tay anh , khẽ nói tiếp “ Em đi toilet một chút , anh lên tròng học trước giành cho em một vị trí , được không anh ?”

Lúc này Stam tuyệt đối bị mê hoặc bởi Uông Điềm , nhưng anh vẫn tồn tại một chút lý trí , do dự một chút , anh nhìn cô “ Em thực sự còn khóa học trên đó ?”

“ Đương nhiên !” Đem sách giáo khoa trong tay đưa cho anh “ Cầm giúp em , nhớ giữ lại cho em một vị trí tốt nha !”

Stam tuyệt đối tin tưởng cô “ Hảo !” Anh xoay người , hướng phòng 301 đi tới .

Uông Điềm cười tủm tỉm , nhìn theo bóng lưng anh đi thật xa , sau đó cô lấy điện thoại di động trong túi ra “ Uy , Đế A , vừa rồi cậu không phải nhờ mình tìm giúp cậu đối tượng luyện tập sao ? Ân , tớ vừa tìm được rồi , đại khái 5 phút sau sẽ đến , cậu nhớ không cần phải khách khí , tùy tiện luyện tập nhé , hy vọng sau lần thứ 5 này cậu có thể thông qua ! Đúng rồi , sách cậu mượn tớ , tớ cũng đã đưa cho người đó cầm lên luôn rồi đấy…..Hảo , không cần khách khí ! Bye ! Bye !”

Uông Điềm cười phúc hắc , tắt điện thoại “ Stam , cầu Thượng Đế phù hộ cho cánh tay của anh đủ cường tráng !”

Môn học châm cứu cánh tay , một châm hạ xuống vững vàng , hơn nữa lúc làm việc rất nhập tâm vào công việc , muốn dừng mà không cách nào dừng được .

Nghe nói những ai đã từng bị Đế Á châm qua , thì cả đời này khi nhìn thấy kim đều có bóng ma , khóa học của cậu ấy thực tiễn , đã làm liên tục 4 lần , toàn bộ y tá bao gồm các bạn học cùng trường đều bị Đế Á châm qua lần đầu , từ đó trở về sau không có ai can đảm anh dũng hiến thân . Lần này xem như Stam không gặp may ! Một khi anh ta đi vào , có ý định muốn bỏ đi ngay , khả năng này tuyệt đối không thực hiện được , cô tuyệt đối tin tưởng thực lực của bọn họ .

Thực sự cô không tàn nhẫn như thế , đều do Stam đem tính nhẫn nại của cô đều làm mất hết .

Gần đây , không biết anh ta nghe ai nói , cô mỗi buổi sáng đều đạp xe trên đường , mỗi ngày , sáng sớm anh ta đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô .

Nếu không nghe , khả năng điện thoại sẽ reo trong một khoảng thời gian khá dài . Cho dù cô ngắt cuộc gọi anh ta cũng sẽ gọi đi gọi lại không ngừng , thật là vô lại ! Nếu không phải mẹ thích vào khoảng thời gian đó gọi cho cô , nhất định cô sẽ quăng luôn cả điện thoại di động ở nhà không mang theo .

“ Lại cười , tiểu ác ma lại gây ra chuyện gì nữa đây !” Tiếng nói nam tính tao nhã trong suốt , không nhanh không chậm vang lên .

Uông Điềm ngẫng đầu , chỉ thấy một nam nhân tao nhã đang ngồi trong xe thể thao , đang mỉm cười nhìn cô.

“ Anh làm sao lại ở đây ?” Cô có chút giật mình , nhìn anh , tiến lên vài bước gần xe thể thao .

“ Đáp án chính xác là , anh có việc đi ngang qua nơi này , vừa khéo gặp phải em !” Tay anh khoát lên cửa xe , ngón tay thon dài sạch sẽ dưới ánh mặt trời trong suốt , nhìn thật đẹp mắt.

Tay của anh , bất giác làm cho người ta sinh ra cảm giác an tâm , cô cười “ Đáp án kia của anh là có ý gì ?”

“ Cô gái ngoan , ánh mặt trời tốt như vậy , không nghĩ đi chơi ở đâu sao ?” Nghiêm Quân Nghiêu mỉm cười , mở cửa xe , ý tứ muốn mời Uông Điềm bước lên xe .

“ Nhưng em với anh đâu phải rất thân quen với nhau nha ! Mẹ nói , không thể cùng người xa lạ nói chuyện .” Uông Điềm cười lại càng ngọt ngào thêm , gương mặt của cô rõ ràng trong lòng nói cho anh biết , đã đáp ứng lời mời của anh , nhưng cô lại nghịch ngợm muốn đưa đẩy một phen.

“ Thế nào không quen ?” Môi anh nhếch lên , mang theo vài phần tà tứ cười “ Lần trước , anh không phải đã cam đoan với em , anh tuyệt đối sẽ không có nói…..”

“ Ngừng !” Uông Điềm chạy thật nhanh ngồi lên xe , ngừng ngay lời anh chưa kịp nói xong , nếu cô để cho anh nói hết tất cả , thật sự cô sẽ bị anh ầm cho tức chết .

Tính tình nam nhân này rất xấu ! Không hiểu tại sao lúc trước cô cảm thấy anh ta cũng không tệ ? Cùng nhau , ngôn ngữ quen thuộc , cho cô nhận định sai lầm .

“ Qủa nhiên rất ngoan!” Trong lòng Nghiêm Quân Nghiêu cảm giác thật vừa lòng , dưới chân đạp ga , xe bắt đầu lăn bánh , vài giây liền biến mất khỏi cổng trường.

Uông Điềm không ngờ Nghiêm Quân Nghiêu sẽ mang cô đến khu vui chơi , bao nhiêu năm qua , cô chưa đặt chân tới đây , lúc con bé cha mẹ thường mang cô đến . Hôm nay không phải ngày nghĩ , khách ở nơi đây cũng không nhiều lắm , nhưng hai người bon họ chơi thật vui vẽ .

Điên cuồng thét chói tay trên tàu lượn siêu tốc . Ngồi thuyền hải tặc trên không trung lắc lư . Cầm trên tay một cây kem 7 màu , ngồi trên vòng đu quay , cao cao , từng ngụm từng ngụm liếm kem….Cô cười , phi thường vui vẽ .

Ngồi trên ngựa gổ xoay tròn theo vòng , nhìn thấy Nghiêm Quân Nghiêu đang đứng phía dưới , ý cười nồng đậm , gương mặt ôn nhu dịu dàng nhìn cô .

Bổng nhiên Uông Điềm cảm thấy , thực sự nam nhân này tuy rằng tình nết có xấu một chút , thích giễu cợt cô , nhưng bộ dạng của anh cũng không tệ .

Cô vui vẽ hướng anh vẫy vẫy tay , khuôn mặt phấn hồng , non nớt đáng yêu .

Chờ khi cô cúi người trên ngựa gỗ định bước xuống , anh đưa tay dìu cô , sau đó vuốt lại những sợi tóc hỗn độn trên trán cô “ Chơi vui lắm sao ?”

Cau mày , cô nghiêm túc nhìn anh , một lúc sau , sợ anh sẽ thương tâm cô giải thích “ Chơi cái này không kích thích chút nào , vẫn là chơi tàu lượn siêu tốc vui hơn ! Chúng ta lại đi nữa được không ?” giữ chặt cánh tay anh , có chút nũng nịu khẩn cầu .

“ Vậy sao em cười vui vẽ như thế ?”

“ Ngồi ngựa gỗ đương nhiên phải cười vui vẽ rồi , đây là quy củ , anh hiểu không ?” Cô bắt đầu bất mãn trừng mắt liếc anh .

Một lần nữa Nghiêm Quân Nghiêu lại bị cô chọc cười , sửa lại những sợi tóc bay toán loạn của cô “ Tiểu quỷ nghịch ngợm !” Lá gan cô lớn thật , những trò chơi kích thích như vậy cô cũng không chút nào sợ hãi , gương mặt chỉ biết cười rực rỡ như ánh mặt trời , tảo sáng chói mắt .

“ Chán ghét !” Cô dậm chân , bỏ ra tay đang níu anh “ Rốt cuộc có đi tàu lượn siêu tốc không đây ?”

“ Đương nhiên……” Anh nhìn vào gương mặt đáng yêu hồn nhiên của cô “ Không đi !”

“ Vì sao ?”

“ Em không biết chơi trò này rất đắt tiền hay sao ?” Anh vỗ vai của cô “ Tiền đều bị em tiêu hết rồi , tuổi còn nhỏ , sao lại tiêu tiền nhiều như vậy ?”

“ Làm sao có thể ? Thật hay đùa đấy ?”

“ Đương nhiên là thật .”

“ Kia…..” Cô buồn rầu cắn môi “ Bằng không em mời anh .” Lấy ra ví tiền dâu tây của mình , cô nghiêm túc nhìn xem bản thân có bao nhiêu tiền , xem có đủ hay không .

“ Ha , ha !” Nghiêm Quân Nghiêu rốt cuộc nhịn không được cười to tiếng , nha đầu này quá đáng yêu , rất dễ bị lừa ?

Uông Điềm biết mình bị đùa giỡn , tức giận xoay người bước đi , không để ý đến anh .

“ Tốt lắm , tốt lắm.” Anh giữ chặt cô lại , chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc bên kia “ Em xem , vòng mới lập tức sẽ bắt đầu , chúng ta nhanh một chút đi qua đó !”

Đi không tới hai bước , anh liền bị cô giữ chặt lại , nhỏ giọng hỏi “ Cái kia , em có thể ăn trước cái gì vào bụng được không ? Em cảm thấy đói rồi .”

Trong khu vui chơi xinh đẹp lại vang lên tiếng cười của Nghiêm Quân Nghiêu , hôm nay anh quyết định tìm nha đầu này , quả nhiên là sự lựa chọn chính xác , cô khiến tâm tình anh rất thoải mái vui vẽ .

Hai người ngồi xuống bóng cây đại thụ mát mẻ , thưởng thức đồ ăn nhanh , uống cô ca . Hai người dựa sát vào nhau , ánh mặt trời không nóng lắm , ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua , trên mặt đất rơi đầy những chiếc lá vàng .

Thời gian yên tĩnh , Nghiêm Quân Nghiêu chưa từng hưởng thụ qua loại cảm giác tuyệt vời như vậy , anh thong thả dựa vào cây đại thụ , nhìn tiểu nha đầu đang ăn bất diệt nhạc hồ “ Ăn ngon lắm sao ?”

“ Ngô !” Cô cầm đùi gài cắn một miếng , lại uống thêm một ngụm cô ca , gật đầu ! Gương mặt đơn thuần đáng yêu .

Nghiêm Quân Nghiêu lắc lắc mấy viên đá trong ly , nhìn chất lỏng bên trong , cho tới bây giờ anh không thích uống những loại nước uống này nọ , nhìn viên đá tan chảy trong ly cô ca , anh chậm chạp mở miệng “ Lần sau , em không được tùy tiện cùng nam nhân không quen đi ra ngoài , biết không ?”

“ Không phải anh đã nói , anh không được tính là người xa lạ sao ?”

“ Không tính…..Sao?” Giọng anh , kéo dài .

Trên mặt cô mỉm cười thật tươi , tiến gần anh , cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh “ Em biết , anh sẽ không thương tổn em ?”

“ Ân ? Em làm sao lại biết ?”

Khóe miệng Uông Điềm khẽ nhếch lên , mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ “ Anh không biết , ở nơi này của nữ nhân đều có trực giác sao?” Đôi mắt cô chợt lóe , mang theo chút thông minh , bướng bỉnh , tay chỉ vào đầu chính mình .

Anh thở dài , đưa tay xoa xoa nhẹ đầu cô , vất vả sửa lại những sợi tóc cô vừa làm loạn lại lần nữa “ Nơi này của em , trừ bỏ nghĩ đến ăn , còn có thêm cái gì khác nữa sao ?”

“ Chán ghét !” Hai lỗ tai của cô bị anh chà đạp dồn dập , cô sợ quá bắt lại bàn tay đang chà đạp lổ tai mình , trừng mắt , thở phì phò trừng anh , bộ dáng phi thường khôi hài .

Nghiêm Quân Nghiêu bật cười , lau đi vết bẩn trên môi giúp cô “ Đồ ngốc !”

Cô dự định cắn ngón tay anh nhưng anh đã nhanh nhẹn rút trở về .

Cô rốt cuộc là thông minh hay vẫn là ngốc ? Hay là nói , cô rất đơn thuần , giống như một viên thủy tinh trong suốt , không chút tạp chất , thuần túy nhất ! Không phải rất ngốc , chính là rất thông mình ! Cô gái như vậy , biết tự lập một mình , sống rất vui vẽ , cô sống dựa theo ý mình , muốn cười liền cười , muốn khóc liền khóc .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.