Nam Sủng

Chương 5: Chương 5




Lối sống tự do phóng khoáng khiến anh cảm thấy vô cùng tốt .

Bọn họ cứ như vậy tự do tự tại , tùy ý ở chung một chổ , Uông Điềm ngoại trừ biết tên của anh là Nghiêm Quân Nghiêu , có xe thể thao đắt tiền , đối với anh thật sự cô biết cũng không nhiều .

Nhưng cô biết , anh rất thích mặc áo sơ mi , thích đem tay áo xoắn lên cao , thích các loại mỹ thực , tuy bề ngoài của anh rất cao quý , tuy nhiên chỉ cần mỹ vị , tiện nghi , anh đều thích ! Cô cũng biết , cơ bản anh không thích uống các loại nước giải khát ( cô ca , pepsi…) , lại thủy chung thích uống trà , biết anh thích ăn những món ăn Trung hơn những món Tây .

Mỗi khi anh cười , ánh mắt phi thường lóe sáng , Nghiêm Quân Nghiêu cũng rất ít khi tức giận , tính tình anh giống như vĩnh viễn đều tốt .

Không hiểu sao anh lại rất thích sợ đầu cô , trêu đùa cô , thích nghe cô nói chuyện ! Mỗi lần cô ghé sát lổ tai anh nói chuyện , khi anh nhìn cô , trong mắt dường như có nhiều điều suy nghĩ , nhưng bọn họ lại không phải là quan hệ tình lữ .

Nghiêm Quân Nghiêu thường xuyên chỏ cô đi nhiều nơi vui chơi , nào là danh lam thắng cảnh , mỗi địa phương nho nhỏ , những trang viên cực kỳ xinh đẹp , tòa thành hùng vĩ , nơi đâu hai người bọn họ đều đặt chân đến .

Uông Điềm phát hiện , kỳ thực , Nghiêm Quân Nghiêu thích đến những nơi yên tĩnh , viện bảo tàng , hội mỹ thuật , nông trường yên tĩnh , ngẫu nhiên có đôi lúc anh cũng sẽ mang cô đến quảng trường cho bồ câu ăn , tâm địa còn rất xấu đem thức ăn cảu chim ném vào người cô , dẫn đến một đám chim chóc điên cuồng truy đuổi cô , còn anh thì đứng im một chổ cười to .

Những ngày bên cạnh anh , cô phi thường vui vẻ , cô biết , giauwx bọn họ đơn thuần chỉ là bạn bè mà thôi .

Dường như Nghiêm Quân Nghiêu chỉ đơn thuần thích cô làm bạn bên cạnh mà thôi , về phần cô , tính tình vẫn mãi đơn thuần , thoải mái vui vẻ không nghĩ xâu xa , cho tới bây giờ chưa từng một lần miên man suy nghĩ , mỗi ngày cùng anh vui chơi giải trí du ngoạn khắp nơi , quả thật Uông Điềm cảm thấy thật sự vui vẻ .

Anh chưa từng nói cái gì , cô cũng không nghĩ gì , quan hệ như vậy , ở bên nhau cảm thấy rất ái muội , theo như cách nghĩ của hai người , cứ tiếp tục như vậy hưởng thụ một thời gian không có gánh nặng , không có quan hệ ích lợi , chỉ đơn giân là bạn bè với nhau , kỳ thật rất tốt đẹp .

Nghiêm Quân Nghiêu có rất nhiều bạn bè , anh thường xuyên mang theo Uông Điềm , nói chỉ đơn thuần ăn uống , mà Uông Điềm cũng thực sự chạy tới ăn uống .

Bạn bè Nghiêm Quân Nghiêu dường như là người có nhiều tiền , ra vào toàn những nơi xa hoa cao cấp , Uông Điềm liền thành thành thật thật đi theo bên người của Nghiêm Quân Nghiêu , dù sao , vừa được ăn lại được ngoạn vui vẽ cho nên cô rất thích .

“ Đây chính là tiểu bảo bối của tôi !” Nghiêm Quân Nghiêu vừa giới thiệu Uông Điềm như thế với mọi người , cô trừng mắt nhìn anh , miệng tươi cười , không để tâm chuyện như vậy .

Ban đầu , mọi người đều cho rằng cô chính là tân sủng của anh , nhưng dần dần , mọi người điều phát hiện , tại rất nhiều thời điểm bên cạnh Nghiêm Quân Nghiêu đều có một mỹ nhân xinh đẹp thành thục , ôm vào lòng , nhìn thân thiết vô cùng .

Rất lâu sau , mọi người đều cho rằng Uông Điềm đơn thuận giống như một người em gái của Nghiêm Quân Nghiêu , tuy rằng bên cạnh Nghiêm Quân Nghiêu thật sự có rất nhiều cô gái khác nhau , thật sự làm cho người ta bất khả tư nghị .

Mối quan hẹ của Nghiêm Quân Nghiêu với những cô gái đó , thực sự không có gì để người ta liên tưởng ….Bọn họ đều tồn tại mối quan hệ hỗn tạp , không gì khác ngoài chuyện sinh hoạt nam nữ , chỉ cần thoáng nhìn vào có thể biết chính xác .

Uông Điềm rất khác biệt , cô có thể ăn rất nhiều thức ăn , rất tự nhiên đem thức ăn nhét đầy miệng , cười hì hì nhìn anh đang ôm nữ nhân khác thì thào nói nhỏ . Ban đêm , sau khi anh đưa Uông Điềm trở về nhà , không cần nghĩ nhiều , anh lại tiếp tục vui vẽ khoái hoạt bên những nữ nhân kia .

Uông Điềm giống như cai đuôi nhỏ của anh , anh đến đâu thì cô cũng đều theo đến đó , thân mật nhưng không ái muội , thân cận nhưng lại không có nữa điểm mập mờ , mà cô trời sinh tính tình tốt đẹp đáng yêu , hoạt bát sáng sủa , cho nên cô được nhiều người yêu thích , sau vài lần gặp gở , mọi người ai cũng có thể cùng cô tán gẫu vui vẻ .

“ Hôm nay lại tiếp tục thay đổi người khác !” Nghiêm Quân Nghiêu buông bạn gái ra đi đến bên cạnh Uông Điềm ngồi xuống , liền nghe cô nói như vậy , Uông Điềm xòe năm ngón tay ra , đếm … “ Không tới nữa tháng , đã đổi tới 5 người rồi , Nghiêm công tử , anh rất lợi hại nha !”

“ Tiểu nha đầu , lo thức ăn của em đi !” Anh kéo tay cô đưa vào lên miệng tùy ý cắn , yêu thương sờ đầu cô , giống như đang yêu thương vuốt ve sủng vật của mình .

Đây là một nhà hàng xa hoa lộng lẫy , một đám người bọn họ , cả nam lẫn nữ tổng cộng 10 người , ngồi ở một căn phòng yên tĩnh thoải mái , nhấm nháp rượu đỏ , trên bàn bày rất nhiều thức ăn sang trọng , tinh xảo .

Nơi đây chỉ có Uông Điềm , chuyên ăn những món bình dân , hôm nay lại được thưởng thức thế nào là mỹ thực giá trên trời , thưởng thức những tiết mục âm nhạc thuần mỹ .

Tất cả mọi người nơi này , đều có cuộc sống xung túc cao quý , xử sự rất đúng mực , hiểu tiến thối , sẽ không luôn luôn quấn quýt lấy người khác để nói chuyện phiếm , sau khi được tiếp đón , Uông Điềm liền ngồi một bên thưởng thức phim truyền hình đang phát trên Tivi , ngồi thưởng thức bắp rang , còn có khoai lang nướng liên tục nhét vào miệng , mắt chớp một cái cũng không có , ngẫu nhiên nếm thử thức ăn của giới thượng lưu , mỗi ngày đều như vậy , cô thật sự rất thích .

Bên trong ba lô , truyền ra động tĩnh rất nhỏ , Uông Điềm vội vàng mở ra , liền xuất hiện hai tiểu động vậ nho nhỏ đáng yêu , nhô đầu ra , ánh mắt tròn xoe , mũi phấn hồng , nhẹ nhàng kêu

Nghiêm Quân Nghiêu vừa cuối đầu xuống , anh liền phát hiện , lặp tức bật cười . Thì ra là một đôi sóc bay .

Uông Điềm cầm lấy một ít trái cây , uy cho bọn chúng , móng vuốt nho nhỏ chộp vào miếng trái cây , nhanh chóng đứng thẳng người lên ăn ngấu nghiến .

" Em còn nuôi cả loại này nữa ư ?" Anh đưa tay vuốt nhẹ đám lông của đôi sóc bay, ánh mắt mang theo ý cười.

" Đây là đôi sóc của Elsa !" Uông Điềm uy hết số trái cây trên tay, cô ghé sát vào chiếc bàn thủy tinh, mở to hai mắt nhìn đôi sóc bay đang ăn ngon lành." Cậu ấy và Charles cùng nhau đi du lịch một thời gian nên nhờ vả em chăm sóc bọn chúng !"

" Lúc em đi ra ngoài vẫn mang theo sao ?" Qủa thật, tính cách không khác trẻ nhỏ.

" Em sợ bọn nó đói !" Uông Điềm vừa giơ tay ra, đôi sóc lần theo tay cô nhảy lên cổ, không ngừng dùng bộ lông của mình chà chà vào da, khiến Uông Điềm không kiềm chế được phải bật cười. Hiện tại trong mắt Uông Điềm, trừ bỏ đôi sóc bay, ngoài ra không còn điều gì khác.

Đôi mắt Nghiêm Quân Nghiêu bỗng nhiên lóe sáng, anh đưa tay, đoạt đi số trái cây trên bàn, quả nhiên, hai tiểu tử kia bất mãn kháng nghị kêu to.

" Tại sao anh lại bắt nạt bọn chúng !" Uông Điềm nhíu mày, trừng mắt nhìn Nghiêm Quân Nghiêu, cô lấy mấy trái dâu tây trên bàn cấp cho hai con vật nhỏ, hừ, không hơn thua cùng người xấu.

Nghiêm Quân Nghiêu đưa tay vuốt nhẹ ly rượu thấm một ít rượu trên ngón tay, tiếp đó, anh đưa ngón tay dính rượu đưa vào miệng sóc bay.

" Không thể !" Uông Điềm khẩn trương nhay dựng lên, nhanh chóng tiến lên ngăn lại những ngón tay của Nghiêm Quân Nghiêu.

Đôi sóc bay vì cô hành động như vậy, bọn chúng đều rơi xuống sô pha, sau đó vì quá sợ hãi, bọn chúng chui vào trong túi sách của Uông Điềm và không dám ló đầu ra ngoài " Sao anh có thể để cho bọn chúng uống rượu, lòng dạ anh thật xấu !" Sóc bay không thể uống rượu hay bất kỳ loại thức uống nào khác.

" Rượu vang năm 1982, dĩ nhiên là đồ tốt rồi !" Nghiêm Quân Nghiêu trưng ra bộ mặt cùng biểu cảm cực kỳ vô tội của mình.

" Dù có tốt đến mức nào đi chăng nữa nhưng bọn chúng không thể uống rượu!"

" Anh nhìn thử xem, anh đã dọa bọn chúng sợ thành ra như thế này đây !" Đôi sóc bay không ngừng nhộn nhạo trong túi xách, hiễn nhiên, bọn chúng đang rất sợ hãi.

Nam nhân này ! Rõ ràng người gây ra chuyện này chính là anh ta vậy mà lại đưa ra biểu tình giống như người làm sai chính là cô vậy !

" Dường như, bọn chúng không thích môi trường ở nơi đây !" Ngón tay Nghiêm Quần Nghiêu gõ nhẹ xuống mặt bàn, " Ở đây rất ồn ào !"

Phải không ? Rõ ràng những người nơi đây nói chuyện rất khẽ, âm nhạc lại du dương êm tai, chổ nào được gọi là ồn ào ?

Tuy nhiên, Uông Điềm liếc mắt thấy Nghiêm Quân Nghiêu vô tình hay cố ý đều đưa mắt nhìn sang bàn rượu bên cạnh, thôi, tốt nhất cô nên để cho đôi sóc bay an ổn nằm yên trong túi sách, như vậy đối với bọn chúng có lẽ sẽ an toàn hơn.

Quên đi ! Cô cũng lười so đo cùng với Nghiêm Quân Nghiêu ! Một lần nữa, Uông Điềm tiếp tục úp mặt xuống bàn, ngáp dài một cái, đưa mắt nhìn xem thời gian " Đã hơn 10 giờ rồi, em muốn về nhà !" Uông Điềm điển hình chính là một siêu cấp bé ngoan, từ bé, mẹ đã nói với cô, ngấc ngủ đối với phái nữ cực kỳ quan trọng, cho nên, đến thời điểm hiện tại cô vẫn duy trì thói quen phải đi ngủ trước 11 giờ đêm.

" Chờ thêm một lúc nữa, anh sẽ đưa em về !" Nghiêm Quân Nghiêu trấn an xoa nhẹ đầu Uông Điềm, rót cho cô một ly sữa tươi.

Uông Điềm gật đầu nhận lấy, nhìn Nghiêm Quân Nghiêm trở về bàn ngồi cùng nhóm bạn.

Cô thật sự không hiểu, loại hợp mặt như thế này, bên cạnh Nghiêm Quân Nghiêu dẫn theo bạn gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.