Lúc Tế Tế tiến vào cùng hoàng tỷ, ta một tay cầm một
chùm nho miệng nhai nhóp nhép, tiếp
lấy khăn ướt xoa xoa miệng, nhanh chóng giả vờ dại ra rồi đi ra ngoài.
Hoàng tỷ là một đại mỹ nhân nhưng trên mặt luôn mang
theo vẻ bi thương, trong đôi mắt hạnh câu hồn người kia tinh quang lưu chuyển,
vì thế ta lại một lần nữa trầm tư, ta và nàng thật sự là chị em sinh đôi sao?
Kỳ thật ta chính là giả dạng người xưa, bởi vì ta đây
xuyên a.
Ta còn nhớ rõ máy tính làm thế nào để khởi động, tắt
máy, máy đánh chữ thao tác ra sao, làm thế nào nhấn ga phóng xe đi.
Trên danh nghĩa là chị em song sinh với hoàng tỷ nhưng
diện mạo ta bây giờ cùng trước kia lại giống nhau như đúc, ngay cả chấm nốt
ruồi nhỏ nơi khóe mắt cũng còn nguyên đây.
Nhưng mà ta vẫn cảm thấy thân thể này vốn từ nhỏ đã
vậy, chỉ có linh hồn ta xuyên qua lại đây thôi.
“A Lam, A Lam, muội có nghe ta nói gì không?” Cặp lông
mày xinh đẹp của hoàng tỷ nhướng lên, ngay cả cái nhăn mày cũng đẹp không còn
chỗ để nói.
Ta ngẩng đầu mê mang nhìn hoàng tỷ “A?”
Không ngoài dự đoán, hoàng tỷ liền nhận được động tác
cùng biểu tình đã làm lần thứ n của ta. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tay
ngọc vỗ vỗ mặt mình, mắt đẹp ai oán nhìn về phương xa,“Ta như thế nào lại quên,
muội căn bản không hiểu nỗi bi thương của ta.”
Ta tiếp tục dùng ánh mắt mê mang nhìn nàng, ngây ngốc
hỏi:“Hoàng tỷ, vừa rồi tỷ nói cái gì với muội vậy?”
Trên mặt hoàng tỷ toát ra vẻ thương cảm, thoải mái
nói:“Không có gì, A Lam, ta về trước, hôm nay phải ngoan a, đi ngủ sớm một
chút.”
Nói rồi, nàng liền như một con bướm xinh đẹp vỗ cánh
bay đi.
Ta như cũ giữ vẻ mặt dại ra về tới phòng, sau đó cực
kỳ thuần thục bốc lên chùm nho bắt đầu cắn nuốt.
Chắc các ngươi cũng đã nhìn ra, ta là công chúa, hơn
nữa là một công chúa ngốc.
Sinh ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bình
thường như bao củ cải trắng kia, một năm bốn mùa, biểu tình của ta luôn dại ra,
ánh mắt luôn hàm chứa mê mang.
Bất luận ai nói với ta cái gì ta cũng dùng biểu tình
ngu ngốc vạn năm không đổi, phối hợp với tiếng “A” kia, thật sự là không phụ
danh hào công chúa khờ của ta.
Có lúc suy nghĩ, nếu đổi thành người khác, nói không
chừng sẽ rống lên một câu.
Phi, ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ
ngốc.
Cũng may ta đây tâm tính lãnh đạm, người khác thích ăn
cái gì cứ ăn, thích nói cái gì cứ nói, dù sao, ai ngốc ai thông minh còn chưa
biết được.
Hoàng tỷ của ta An Kha Tử được xưng là đệ nhất tiểu mỹ
nhân của bổn quốc, phải biết rằng, từ xưa đến nay, tiểu mỹ nhân luôn có rất
nhiều ưu sầu.
Đại biểu ca của ta Vũ Văn Duệ, nhìn bề ngoài là một
người tao nhã nho nhã nhã nhặn có lễ, nhưng người này, có một cái bí mật không
thể cho người khác biết.
Thất biểu ca của ta Vũ Văn Tu, đẹp kinh thiên động địa
cộng thêm tính tình kỳ quái, thích nhất đuổi theo ta gọi ta là tiểu tử ngốc
tiểu tử ngốc. Ông trời biết ta có bao nhiêu ý muốn đem cả chùm nho nhét vào lỗ
mũi hắn, nhưng cuối cùng ta vô cùng lý trí khắc chế xuống.
Ta biết bí mật trong cung này, bao gồm của nàng, hắn,
còn có bọn họ.
Ta cứ như vậy thảnh thơi thích ý sống sót ở trong
cung, ta tin tưởng vững chắc rằng ta có thể giả ngu như vậy mãi.
Buổi sáng hôm nay Tế Tế nói với ta, bên ngoài mặt trời
thập phần xinh đẹp, thích hợp đi du lịch.
Sau khi hoàng tỷ đi không bao lâu, Vũ Văn Tu liền tới.
“Tiểu tử ngốc, muội nói xem, hôm nay thời tiết thế
nào?” Đôi mắt hoa đào của Vũ Văn Tu hàm chứa ý tứ không rõ.
Ta nheo mẳt gật gật đầu,“Tốt.”
Vũ Văn Tu tư thế tiêu sái mở ra cái quạt cầm trong tay
“Vậy muội nói xem, thất ca mang muội xuất cung đi chơi được không?”
Ta tiếp tục nheo mắt gật gật đầu,“Tốt.”
Vũ Văn Tu cười cười,“Thất ca đem muội bán được không?”
Ta không thay đổi biểu tình làm cùng động tác,“Tốt.”
Câu "Tốt" này của ta không ngờ lại mang tai
vạ đến a.
--------
Ngồi ở trong xe ngựa từ từ cắn nuốt khối bánh hoa mai
ngọt mà không ngấy, xem ra đầu bếp trong cung lại thay đổi.
“Tiểu tử ngốc, hôm nay muội có muốn đi nơi nào không?”
Vũ Văn Tu hỏi.
Ta cẩn thận mút sạch sẽ điểm tâm còn dính trên đầu
ngón tay,“Không có.”
Ta muốn đi kỹ viện, muốn đi quan quán, ngươi đi sao?
Vũ Văn Tu cố ý nhíu nhíu mày,“Vậy phải làm sao bây
giờ, sớm biết vậy ta sẽ không mang muội ra ngoài.”
Ngươi cứ ở đó mà giả bộ đi, không phải là chính ngươi
muốn đưa ta đi dạo sao. Trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngơ
ngác :“Chúng ta trở về đi.”
Sắc mặt Vũ Văn Tu có chút biến,“Nói muội ngốc muội
thật đúng là ngốc.”
Đối với điều này ta có chút bất đắc dĩ, ta không biết
vì sao hắn cứ chấp nhất bảo ta là đồ ngốc, kỳ thật ta không có vẻ mặt khờ khạo
cắn ngón tay của mình, bên môi nước miếng chảy tùm lum nha.
Ta chỉ là có chút ngốc mà thôi, thật sự, không lừa các
ngươi.
Xe ngựa Vũ Văn Tu trực tiếp đem chúng ta đến một con
đường thập phần náo nhiệt, ta xuống xe cũng không biểu hiện ra chút hưng phấn
nào, chính là trơ trơ nhìn hắn.
“A Lam, muội nhìn gì vậy?” Khóe miệng Vũ Văn Tu có
chút cứng ngắc hỏi.
Ta nói: “Nhìn thất ca.”
“Mặt Thất ca có gì đẹp sao ?” Nghe khẩu khí của hắn có
chút đắc ý dào dạt.
Ta bình tĩnh hỏi:“Thất ca, huynh có mang tiền không?”
Vũ Văn Tu tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi “Có
mang, ngài, yên, tâm.”
Ta chuyển mắt, thất ca, không phải ta không tin ngươi,
mà là ta không thể quên cảnh tượng lần trước ngươi không mang tiền bị người ta
rượt đuổi.
Thật sự là, quá mất mặt.
Nửa giờ sau ta đứng ven đường yên phận gặm kẹo hồ lô,
lâu lâu liếc mắt nhìn sang người bên cạnh một cái.
Tiếp qua 10 phút sau ta nhìn lại xâu kẹo hồ lô trong
tay còn có hơn phân nửa mà có chút nổi giận, xem ra thất ca lại lạc đường .
“Tiểu muội muội, kẹo hồ lô ăn ngon không?” Một người
diện mạo vô cùng đoan chính, khí chất vô cùng đáng khinh đi tới bên người ta.
Ta nhìn chằm chằm xâu kẹo hồ lô trong tay đến xuất
thần, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Tốt.”
Sắc mặt nam tử trung niên kia đã có điểm cứng ngắc,
nghe ta nói lời này xong lại dùng sức kéo cơ miệng hai bên: “Vậy cháu có muốn
ăn một món ngon hơn món này không?”
Ta lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng đầu
nói:“Muốn.”
Trên mặt nam tử trung niên kia cuối cùng cũng có điểm
vui mừng: “Vậy cháu đi cùng thúc thúc, thúc thúc mang cháu đi ăn ngon nha.”
Ta thấy hắn dùng ngữ khí khẳng định mà không phải nghi
vấn, lòng ta suy nghĩ, chẳng lẽ nhìn ta giống như người dễ dàng bị dụ dỗ lắm
sao?
Ta vươn tay ra sau ót sờ sờ, khẳng định thất ca không
có ở phía sau, gật gật đầu,“Rất tốt.”
Ta thấy chính mình nên cho thất ca một bài học, thuận
tiện du lịch ngắm cảnh một chút.[- - ngươi xác định không phải là muốn đi ra
ngoài du lịch ngắm cảnh một chút, thuận tiện cho thất ca một bài học?]
Thượng Đế làm chứng, nếu ta biết hậu quả của việc lừa
bán lần này, ta tuyệt đối sẽ không cùng Vũ Văn Tu xuất cung.