Nam tử trung niên kia mang ta đến một chỗ khuất rồi
dặn ta đứng đó đợi hắn, ta rất ngoan ngoãn nghe lời. Qua không bao lâu hắn cùng
một bà cô trung niên đi ra. Ta nhìn bà cô này, mi giác hơi dương, xem ra cũng
là một người khôn khéo.
Nam tử trung niên bảo ta đi theo bà cô kia, ta liền
biết chính mình đã bị bán, chính là không biết ta bán được bao nhiêu bạc?
Ta thực an phận đi theo bà cô chui vào chiếc xe ngựa
phía trước, mà nam tử trung niên kia cũng đi theo bên cạnh, cố gắng khống chế
chính mình tươi cười không cho ta phát hiện điều gì kỳ quái. Ta cũng rất phối
hợp xem như không thấy điều gì kỳ quái, xem ra ta là “Tiền từ trên trời rơi
xuống” của hắn rồi.
Ta lên xe ngựa, không ngoài dự đoán thấy trong xe đã
có vài nữ hài tử chừng mười ba mười bốn tuổi. Xem diện mạo các nàng đều thuộc
loại trắng nõn thanh tú, ta nghĩ phỏng chừng địa phương ta đến cũng không phải
là địa phương cấp thấp à nha.
Mấy nữ hài tử kia đều hơi hơi cúi đầu, ngón tay vô
thức vòng quanh sợi tóc của chính mình.
Ta đột nhiên vui vẻ, ai cũng không thể nghĩ được ta
lại đem chính mình bán đi, ách, không phải, là không công đưa lên cửa. Nhưng
này không thể trách ta, trong cung mười mấy năm như một ngày cuộc sống thật sự
đem ta nghẹn hỏng rồi. Ta cần kinh hỉ, tuy rằng, này khả năng sẽ trở thành kinh
hách của người khác.
Người khác kia bao gồm cả thất ca. Đương nhiên, ta
cũng có thể tưởng tượng được đại biểu ca sau khi biết tin tức của ta liền nổi
giận với thất ca như thế nào......
Thất ca thật sự là may mắn, phải biết rằng, đại biểu
ca nhã nhặn đến biến chất này của ta không dễ dàng gì phát hỏa. Mà đương nhiên
một khi đã phát hỏa tuyệt đối sẽ thiêu người khác ra tro.
A men, thất ca, chúc ngươi bình an toàn mạng trở về a.
Ta ở trong xe ngựa im lặng phát ngốc hồi lâu, sau đó
có người xốc tấm mành lên, ánh sáng chiếu vào khiến ta phải híp mắt lại. Bà cô
bảo chúng ta xuống xe ngựa xếp thành một tiểu chi đội rồi theo cửa sau tiến
vào.
Ta như trước giả trang thành một nha đầu ngốc. A, ta
rốt cuộc cũng có thể thực hiện một trong mười ước mơ lớn của chính mình trước
kia, đến cổ đại làm nha hoàn. Trong lòng thầm vui mừng một phen.
Phía trước bà cô cùng một đại thẩm phỏng chừng là quản
sự nhân vật linh tinh, dùng ánh mắt chọn cải trắng trên thị trường thuận thuận
nhìn chúng ta vài cái. Bà ta quét qua quét lại không biết tổng cộng bao nhiêu
lần, cuối cùng bà cô hơi hơi gật gật đầu giật giật miệng.
Ta tự động đem hành động của bà ta phiên dịch
thành:“Ừ, lần này cải trắng còn được, thông qua.”
Vì thế lại giao người, bà cô lay lay quần áo cảm thấy
mỹ mãn chuẩn bị đi, trước khi đi còn tỏ vẻ ân tình thâm ý nhìn chúng ta nói:
“Các ngươi đến Mạnh phủ đây là phúc khí của các ngươi, về sau nhớ nghe lời Phúc
thẩm, hiểu chưa?”
Một loạt cải trắng chỉnh tề gật gật đầu.
Nhất là củ cải trắng ta đây, gật đầu rất thành khẩn.
Bà cô đi rồi, Phúc thẩm đến đây. Bà ta đứng trước mặt
chúng ta đánh giá cẩn thận, ánh mắt xem xét từ tóc đến lòng bàn chân, cuối cùng
dừng lại trên người ta.
Ta nghĩ, thành công, An Kha Lam, ngươi bị nhắm trúng.
Phúc thẩm thật chậm thật chậm tiêu sái đến trước mặt
ta, nhìn chằm chằm thẳng tắp ánh mắt của ta 2 phút,“Nha đầu, đây là số mấy?”
Ta không nói gì, bà ta vươn hai ngón tay mập mạp để
trước mặt ta đưa qua đưa lại, ta cảm thấy ánh mắt dại ra của ta đã thành công
khuynh đảo bà.
“Hai.” Ta nhẹ giọng mở miệng, thanh âm cùng ánh
mắt giống nhau cứng nhắc dại dại.
Phúc thẩm đột nhiên thở dài, tiếc hận nói:“Đáng tiếc ,
thật sự là đáng tiếc .”
Ta rất muốn túm của cổ áo bà ta hỏi:“Đáng tiếc gì?
Đáng tiếc gì?.”
Nhưng mà không được, bởi vì ta là một nhân vật ngốc.
Ta đang nghĩ như vậy, bên tai có người hỏi: “Phúc
thẩm, có chuyện gì mà bà nói đáng tiếc vậy?”
Phúc thẩm quay sang cười nói với người vừa tới:“Thì ra
là tiểu thư đến, ta nói nha đầu kia.”
Ta dùng khóe mắt liếc liếc, vị tiểu thư kia ước chừng
mười bốn mười lăm tuổi, váy đỏ dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, rõ
ràng là đứa nhỏ choai choai nhưng đã có hơi thở sắc bén, tay phải còn nắm roi
bạc. Ta cân nhắc, lúc này khả năng ta đã gặp phải tiểu thư điêu ngoa trong
truyền thuyết.
Nàng mắt to thoáng nhìn nhìn chúng ta vài cái rồi nói:
“Những người này đều mới đến?” Giọng nói rõ ràng cất giấu khinh thị.
Phúc thẩm gật gật đầu,“Vâng, đều mới vừa đưa đến.”
Tiểu thư phủ phủ roi, chậm rãi thong thả đi bộ lại
đây. Đến đứng trước mặt chúng ta lung lay đã lâu, roi bạc nhẹ nhàng gõ gõ lòng
bàn tay chính mình.
“Phúc thẩm, vừa rồi bà nói nha đầu này đáng tiếc
à?” Tiểu thư không khách khí cầm roi chỉ vào người ta nói.
Phúc thẩm cười cười,“Vừa rồi nói chính là nàng.”
Tiểu thư nghe vậy mắt híp lại, lấy loại ánh mắt nhìn
vi sinh vật nhìn ta hồi lâu, cuối cùng ra một cái kết luận,“Quả thật rất đáng
tiếc, nhìn bề ngoài thanh tú nhưng ánh mắt lại không tốt, giống như Tiểu Hắc ta
nuôi trong phòng.”
Ta ức chế bấu ngón tay, tuy rằng không xác định Tiểu
Hắc mà nàng nói là cái gì, nhưng đoán được tám chín phần mười.
Trước kia ta có nuôi một con chó nhỏ tên Tiểu Hắc.
Nói đến Tiểu Hắc nhà chúng ta, năm đó oai phong hùng
dũng, là bá vương cẩu trong xóm ta, nơi nơi tụ tập lại một đoàn chó đủ loại,
lãnh đạo bọn chúng chuyên gia đi cắn phá bầy gà. Cái cảnh gà trống cùng chó đấu
đá nhau thật hoành tráng a.
Cuối cùng ông ngoại ta không thể chịu được nữa, cũng
không chịu nữa, cầm dây thừng chuẩn bị xích nó lại, nào ngờ xuống tay quá mạnh
liền làm Tiểu Hắc còn sống nhăn răng lăn ra chết. Nói cho mọi người nghe chút,
việc này, thật quá bi ai a.
------Tiểu Hắc số khổ của ta, tha thứ cho chủ nhân ta
đây không thể gặp ngươi lần cuối.
“Tiểu thư nói đúng, nha đầu kia nhìn không có
phúc khí, thiếu gia không thích người như vậy.” Lời nói này có chút hương vị
tiếc hận, nhưng biểu tình Phúc thẩm một chút cũng không thay đổi.
Tiểu thư nhíu mày, khinh miệt nhìn chúng ta liếc mắt
một cái,“Thế nào, ca ca gần đây thích mấy cô gái thông minh sao?”
Môi Phúc thẩm cong lên một độ cong thỏa đáng,“Tiểu thư
nói đúng.”
Tiểu thư kia có khả năng cảm thấy không thú vị chút
nào, ánh mắt vòng vo vài vòng liền miễn cưỡng nói:“Ngốc tử kia cho ta, gần đây
bên người ta lại không có ai cùng tán gẫu.”
Phúc thẩm gật đầu:“Nếu tiểu thư thích thì cứ lấy đi
thôi.” Xoay người nhìn ta nói:“Ngươi tên gì?”
Ta cố ý sửng sốt ba bốn giây, sau đó cứng nhắc nói:“A
Lam.”
“A Lan?” Tiểu thư bĩu môi, “Tên này cũng thật
quê mùa, từ hôm nay trở đi ngươi gọi là A Lam, không phải hoa lan mà là trời
xanh a.”
Ta im lặng nhận, “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Xem, ta vẫn là người tính tình rất tốt, nhẫn nhục chịu
đựng, tuyệt không vi phạm ý tứ của chủ nhân.
“Còn thất thần ở đó làm gì, muốn chờ ca ca ta đến chế
ngạo ngươi không bình thường?.” Tiểu thư lạnh lạnh nói.
Ta xem như hiểu được , thiếu gia nhà này nhất định là
người thích cái đẹp, không thích ngốc tử như ta, cộng thêm, còn có thể là người
có lời nói ác độc.
Ta cùng tiểu thư đi theo một nha hoàn vòng vòng cả
buổi trong mê cung, cuối cùng đứng ở trước “Oánh
viện”.
Phía trước, tiểu thư vẫn không ngừng bước chân, phía
sau, ta cũng điên cuồng điên cuồng đi theo. Quy tắc thứ nhất của nha hoàn, chủ
tử đi đâu liền đi theo đó, trừ địa phương nguy hiểm ra.
Tiểu thư không thục nữ chút nào đẩy cửa một gian phòng
ra, sau đó bước nhanh đến bên giường kêu lên:“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ở đâu, ta tìm
bạn về cho ngươi này.”
Lòng ta trầm ngâm, có thể để sủng vật trên giường, xem
ra Tiểu Hắc này vô cùng có khả năng là con mèo, hơn nữa là một con mèo đen.
Thượng Đế à, ông đừng giỡn với ta chứ!!! Tiểu thư nói
xong không bao lâu ta liền nhìn thấy cái đống đệm chăn kia có gì đó mấp máy,
sau đó diện mạo vô cùng cá tính chui ra.
Tiểu thư cười thật vui mừng ôm lấy Tiểu Hắc,“Tiểu Hắc,
bảo bối của ta.”
Ta nhìn hai mắt đen thui vô thần của Tiểu Hắc, đáy
lòng cảm thán không thôi.
Ngàn tưởng vạn tưởng ta cũng không ngờ được rằng Tiểu
Hắc là một con heo, chính xác là một con heo con xấu không thể xấu hơn nữa.
Một tiểu thư sao có thể nuôi heo aaaaaaa
Trong đầu ta ầm ĩ kêu gào một trận, đầu kia tiểu thư
giương đôi mắt to lên,“Còn đứng ở đó làm gì, mau lại đây cho ta.”
Vì thế ta nhu thuận tiêu sái đến bên người nàng,“Tiểu
thư.”
Tiểu thư sờ sờ cái đầu trơn bóng của Tiểu Hắc: “Tiểu
Hắc, ngươi xem, đây là bạn ta tìm về cho ngươi, tuy rằng không thể nói là xứng
với ngươi, nhưng ít ra nàng ta cũng có chỗ giống ngươi.” Sau đó ngẩng đầu cười
nói: “Hai mắt dại ra vô thần, ngốc tử.”
Tiểu Hắc giống như có điểm hưng phấn, dùng sức phì phì
phun khí ra hai lỗ mũi ----- thị uy?
Lòng ta có chút thương cảm, đầu năm nay nha hoàn không
đáng giá tiền, có thể so sánh với heo, mà còn không bằng một con heo a!
“Ngốc tử, còn thất thần ở đó làm gì, đem cho ta
chén nước đến đây.” Tiểu thư sai sử.Ta đoan trang tiêu sái đến bên cạnh bàn,
gắt gao nhìn chằm chằm trà rót tràn ly, sau đó thật cẩn thận đem trà đưa cho
tiểu thư.
Sắc mặt tiểu thư cứng lại,“Ngốc tử, ngay cả rót trà
ngươi cũng không biết rót sao?”
Ta ngơ ngác ngẩng đầu,“A?”
Nước trà tràn đầy, đủ giải khát .
Tiểu thư nhìn bộ dáng của ta dừng một chút, sau đó
không kiên nhẫn đem chén trà trả lại cho ta, “Tốt lắm tốt lắm, để lại đầu kia
đi, ngươi đến bàn lấy mấy khối điểm tâm đến đút cho Tiểu Hắc.”
Ta cẩn thận cầm chén trà trở về, tinh tế đem một khối
điểm tâm mang đi chuẩn bị hầu hạ Tiểu Hắc trư đại gia.
“Hắc bảo bối, há mồm, nhanh, cắn một miếng.” Tiểu thư
sủng nịch nói.
Ta đưa điểm tâm đến bên miệng trư đại gia, ai dè trư
đại gia không phối hợp, liên tiếp dùng đầu né tránh.
Ta nói chính mình phải bình tĩnh, đầu năm nay ngay cả
heo cũng có thời kỳ trưởng thành, còn nổi loạn phản nghịch.
Tiểu thư ngẩng đầu liếc ta một cái, ánh mắt có chút kỳ
lạ.
Ta như trước cố gắng đút thức ăn, trư đại gia, ngươi
tốt nhất đừng có cứng đầu, bằng không ta banh hai phiến môi của ngươi ra đem
nửa quả táo trực tiếp nhét vào đó.
“Hừ hừ.” Trư đại gia rầm rì rên, ra vẻ có chút không
thoải mái.
Tiểu thư lập tức đẩy tay của ta ra,“Ngừng ngừng ngừng,
đừng đút nữa.”
Trư đại gia thấy thế lại rầm rì hai tiếng, ta nghe đến
đây, lần này xem ra là vui mừng.
Chúng ta ba bên giằng co qua lại, ngoài cửa có thanh
âm trầm thấp từ tính vang lên.
“Oánh Lộ, Tiểu Hắc hôm nay có ngoan không?”