“Giang phu tử,” Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Phu tử là thầy
dạy đàn, không phải sao?”
Giang Thành hơi nhíu mi, hình như có chút dự cảm không
tốt “Đúng, thì sao?”
“Như vậy, phu tử…” Vũ Văn Duệ chỉ vào người ta nói:
“Ta đem biểu muội phó thác cho phu tử.”
Biểu tình của Giang Thành lập tức giống như bị sét
đánh “Ngươi…ngươi…ngươi nói cái gì?”
Vũ Văn Duệ từng chữ từng chữ lập lại một lần, “Ta đem
biểu muội phó thác cho phu tử.”
Giang Thành xua tay, sợ hãi nói: “Cầm kỹ của biểu muội
ngươi cao siêu như thế, phàm phu tục tử như ta làm sao có thể dạy? Hôm qua,
Phạm Đạc cũng không sai, ta có thể gửi biểu muội ngươi đến chỗ hắn. Ừ ừ, Phạm
phu tử thật sự rất lợi hại .”
Vũ Văn Duệ híp mắt hồ ly, tao nhã nói: “Phu tử không
cần khiêm tốn, Phạm Đạc kia làm sao so được nửa phần của phu tử? Biểu muội ta
chính là ngưỡng mộ Giang phu tử, mong phu tử đừng từ chối.”
“Công tử…đây…đây cũng không phải là chuyện ta có thể
làm chủ a.” Giang Thành buồn rầu nói: “Biểu muội của ngươi nếu muốn nhập học,
vậy phải thuyết phục viện trưởng để nàng được vào viện học, học viện chúng ta
không thu nữ tử ......”
Vũ Văn Duệ nhìn hắn một cái thật sâu, “Phu tử, lời này
là thật sao?”
Giang Thành gật mạnh đầu, “Tuyệt đối thật.”
“Như vậy......” Vũ Văn Duệ chậm rãi chớp mắt, nhìn ta
thản nhiên nói: “A Lam, chúng ta ra bên ngoài tiếp tục.”
Ta không lên tiếng chuẩn bị xoay người ra cửa, trong
lòng lại nghĩ không biết đến bước thứ mấy thì Giang Thành sẽ mở miệng giữ
người. Quả nhiên, ta còn chưa bước đến bước thứ ba chợt nghe Giang Thành rống
to một tiếng, “Đợi chút, khoan đi đã!”
Vũ Văn Duệ gợi lên môi mỏng có chút tươi cười, nghiêng
mặt nói: “Phu tử có chuyện gì sao?”
“Đợi chút......” Giang Thành không chịu được xoa mi
gian, “Để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút.”
Vũ Văn Duệ cung kính nói: “Phu tử, từ từ nghĩ, tất
cả...... đều có thể bàn bạc.”
Ta nhịn không được chắp hai tay đồng tình với Giang
Thành, thói đời này, người thành thật không có đường sống!
Trên đây, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, kết quả đều đã
vô cùng sáng tỏ, ta trở thành đệ tử của Giang Thành, một nữ đệ tử.
Giang Thành là người chơi đàn duy nhất trong thư viện
Hồ Âm, tuy rằng không nổi danh như Phạm Đạc nhưng xem ra cũng không sai. Trong
thư viện không coi trọng việc truyền thụ cầm kĩ cho lắm, nên nửa tháng Giang
Thành chỉ lên lớp ba lần. Việc này đối với việc dạy ta của Giang Thành thật sự
là vô cùng có lợi.
Ta theo chỉ thị của Vũ Văn Duệ, dường như ngày nào
cũng lủi đến nhà Giang Thành. Tuy nói Giang Thành dạy ta đánh đàn, nhưng hắn
vẫn không cho ta dùng đàn thật, chỉ cho ta luyện tập đàn giả đánh không ra
tiếng. Giang Thành cũng xem là một thầy giáo làm hết phận sự, từng dây đàn từng
âm luật đều giải thích cho ta, sau đó bảo ta đàn lên cây đàn giả, cũng không
quan tâm xem thử kỹ năng đàn của ta có thụt lùi hay tiến bộ hay không.
Đối với cuộc sống như vậy, ta thực sự thực u buồn a.
Hôm nay ta học xong đàn trở về khách sạn thì đã thấy
Vũ Văn Duệ đang ngồi trong phòng ta uống trà, dường như đang chờ ta trở lại.
Hắn rót nước trà cho ta, nói: “Hôm nay hắn dạy nàng cái gì ?”
Ta lười biếng nói: “Hôm nay không để ta đàn đàn giả
nữa, hắn giải thích kỹ cho ta sự ra đời của huyền cầm.”
“Vậy, nàng cảm thấy như thế nào?”
“Chẳng có gì.” Ta nhấp một ngụm nước trà, mỗi ngày đàn
tới đàn lui đàn giả, ngươi muốn ta phải cảm thấy thế nào?
“Ừ.” Hắn vuốt cằm, cười nhạt nói: “Ta mang nàng đi đàn
đàn thật.”
Ta dừng một chút, hồ nghi nhìn hắn, “Thật sao?”
Hắn đứng dậy lôi kéo ta đi ra ngoài, “Ta mượn ông chủ
khách sạn tầng hầm ngầm.”
“Hả?”
Hắn thanh nhã cười, con ngươi màu rám nắng hiện lên
tia chế nhạo,“Hiệu quả cách âm của tầng hầm ngầm vô cùng tốt.”
“......”
Vũ Văn Duệ, sao ngươi lại bắt nạt người như vậy ! T.T
Hôm nay Vũ Văn Duệ không biết nghĩ cái gì, hắn thế mà
lại tự tay dạy ta đàn một khúc, hơn nữa còn dùng đàn thật. Đàn thật, đúng,
chính là cái loại mà con người có thể tạo ra tiếng, chính là cái loại mà ta tạo
ra tiếng có thể giết chết người – đàn thật. Quan trọng nhất là, Vũ Văn Duệ thế
nhưng không nhét bông vào lỗ tai...... Vì thế ta càng thêm khẳng định hắn có âm
mưu, tuyệt đối .