“A Lam.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Vũ Văn Duệ
nhẹ nhàng gảy dây đàn, “Nhớ kỹ khúc này chưa ?”
“Tàm tạm.” Ta thuận miệng lên tiếng, tiếp tục đắm chìm
trong kinh ngạc vô cùng. Ban đầu tiếng đàn của ta có thể nói là kinh thiên động
địa, quỷ thần khiếp sợ. Nhưng mới vừa rồi đánh ra thế mà so với nửa tháng trước
tốt hơn rất nhiều, quan trọng nhất là ta có thể đàn ra điệu nhạc? Ách, tuy rằng
điệu có chút lạc âm, nhưng cũng được xem là điệu.
Vũ Văn Duệ vỗ vỗ tay áo căn bản không tồn tại chút tro
bụi nào rồi đứng lên, “Ngày mai nàng đàn khúc này cho Giang Thành nghe.”
“Đàn cho Giang Thành nghe?” Ta nói: “Ta rất muốn a,
nhưng Giang phu tử căn bản không cho ta chạm vào đàn thật.”
“Hắn không cho nàng chạm nàng sẽ không chạm sao?” Vũ
Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái, con ngươi nhanh chóng hiện lên ý cười, “Từ
khi nào nàng trở thành một đệ tử ngoan ngoãn như vậy?”
“......” Ta trầm mặc một hồi, liếc hắn nói: “Biểu ca,
huynh bảo ta đàn đoạn nhạc này cho Giang phu tử nghe là có âm mưu gì?”
Vũ Văn Duệ nghiêng người tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ
cách mặt ta chỉ có mấy li. Ánh mắt hắn cười như không cười, môi mỏng khẽ mở:
“Nàng muốn biết?”
Ta rất muốn đẩy mặt hắn ra, sau đó “Phi” một tiếng,
nói “Vô nghĩa!”, nhưng căn cứ vào sự thật tàn khốc, ta chỉ có thể ôn hòa gật
gật đầu nói: “Ừ.”
“Thật muốn biết?”
“Biểu ca, ta thật sự muốn biết.”
“À......” Hắn kề sát vào tai ta cúi đầu cười, hơi thở
ấm áp nhè nhẹ vờn quanh ái muội, giọng nói từ tính mang theo ác liệt: “Không
nói cho nàng biết.”
......
Vũ Văn Duệ, tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện đừng bao giờ
rơi vào tay ta, bằng không, ta thật sự không ngại làm một hồi “Mẹ kế công chúa
bạch tuyết”......
Ngày hôm sau, ta thừa dịp Giang Thành không có trong
phòng liền vụng trộm lấy cây đàn gỗ ngô đồng của hắn, trúc trắc mang theo hưng
phấn đàn lên. Tuy nói, ban đầu cũng có chút chói tai, nhưng chậm rãi cũng xem
như là rơi vào cảnh đẹp, một lần nữa ta lại cảm thán cách “Giáo dục câm điếc”
của Giang Thành, có đôi khi những thứ càng vô thanh vô tức càng có thể thay đổi
chúng ta.
Khúc nhạc Vũ Văn Duệ dạy ta cực kỳ ngắn, đại khái
khoảng 3 phút là có thể đàn xong. Nhưng khi ta đàn được một nửa thì Giang Thành
đã vọt vào, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng mừng như điên hỏi ta, “Trò đàn
khúc gì vậy?”
Câu đầu tiên Giang Thành nói không phải là chỉ trích
ta vì sao đánh đàn, mà là hỏi đây là khúc gì...... Ta dừng tay, trong trẻo cười
nói: “Đây là khúc nhạc đêm qua biểu ca ta dạy, phu tử, ta đàn thế nào?”
“Biểu ca trò ......” Biểu tình Giang Thành trong nháy
mắt trở nên rối rắm, sau đó lại trong mắt biến thành giãy dụa cùng thống khổ,
“Khúc này, rất tốt, rất tốt......”
Lòng ta đại khái đã hiểu, vì thế nhiệt tình nói:
“Giang phu tử, có vài âm ta đàn không tốt, phu tử có thể dạy ta không?”
Sắc mặt Giang Thành cứng ngắc nói: “Trần phu tử trong
thư viện tìm ta có một số việc, trò cứ tự luyện trước đi.”
“Vâng, phu tử.”
Giang Thành xoay người, trước khi đi còn lưu luyến
liếc ta một cái, sau đó bước chân trầm trọng gian nan rời đi.
Ta tay trái chống mặt cười sung sướng, tay phải gẩy
gẩy dây đàn để nó phát ra âm thanh vang dội. Xem ra, khúc này vẫn còn không ít.
Mấy ngày sau, khi trở về Vũ Văn Duệ đều mang ta đến
tầng hầm ngầm dạy ta đàn khúc kia. Mỗi lần chỉ dạy một đoạn ngắn, ngày hôm sau
ta lại đàn trước mặt Giang Thành. Sắc mặt Giang Thành càng ngày càng rối rắm,
khát vọng trong mắt càng ngày càng tăng, cuối cùng đúng là càng ngày càng không
có tinh thần .
Ngày đó ta còn chưa vào trong nhà thì đã nghe được
tiếng đàn trong phòng truyền ra, đây đúng là khúc nhạc mà Vũ Văn Duệ dạy ta.
Mỗi lần Vũ Văn Duệ đều dạy ta một đoạn ngắn trong đoạn ngắn. Lấy trình độ của
ta, ngay cả như vậy cũng thật sự quá khó khăn, cho nên chỉ có thể mỗi đoạn mỗi
đoạn lại tách ra mà đàn. Ngày đó Giang Thành đem từng đoạn ngắn này hợp lại,
dung hợp thành một khúc nhạc tuyệt vời êm tai trước nay chưa từng có.
Ta đứng ngoài cửa nghe đến nhập thần, thẳng cho đến
khi Giang Thành mở của mới lấy lại tinh thần. Ta lên tiếng: “Phu tử.”
Trong mắt Giang Thành tràn đầy một loại gọi là thỏa
mãn, nhưng lúc nhìn thấy ta lại nhanh chóng lui ra, khôi phục sự uể oải vốn
có,“Trò đã đến rồi.”
“Vâng.” Ta theo hắn vào cửa, “Vừa rồi phu tử đàn khúc
kia sao? Phu tử quả nhiên là phu tử, đàn hay hơn so với ta không biết mấy trăm
ngàn lần.”
“Không phải chuyện của trò.” Giang Thành thấp giọng
cảm thán, ngẩng đầu nói: “Hôm nay ta dạy cho trò khúc ‘Liễu thường’, trò nghe
cẩn thận.”
Ta rũ mắt dấu đi suy nghĩ trong lòng, đây là lần đầu
tiên Giang Thành dạy ta đàn toàn khúc, hắn làm như vậy để làm gì? Lúc ta đem
chuyện này nói cho Vũ Văn Duệ biết, hắn chỉ cười cực kỳ ý tứ hàm xúc, cực kỳ
sâu xa, trên mặt thanh nhã ẩn ẩn lộ ra một cỗ tính kế cùng gian trá, ta nhìn mà
tóc gáy dựng thẳng.
Ba ngày sau, ban đêm, cửa sau nhà Giang Thành có một
thân ảnh nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, trên tay hắn là một bọc vải nhỏ đong đưa,
ủ rũ chuẩn bị rời đi.
“Giang phu tử, đã trễ thế này phu tử còn muốn đi đâu?”
Trong bóng đêm, giọng nói Vũ Văn Duệ có vẻ từ tính tao nhã khác lạ. Ta miễn
cưỡng đem thân mình tựa vào tường, chuẩn bị xem kịch vui miễn phí.
Giang Thành mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn ta cùng Vũ Văn Duệ
đứng trong góc mà kinh hãi, “Các ngươi … các ngươi làm sao có thể ở đây?”
Vũ Văn Duệ thản nhiên nói: “Đương nhiên là vì phu tử ở
đây, cho nên chúng ta mới ở đây.”
Giang Thành muốn nói cái gì đó, nhưng dừng một chút
vẫn chưa nói ra.
“Phu tử sao phải khổ sở như vậy.” Vũ Văn Duệ thở dài,
“Biết lòng mình càng ngày càng vui mừng, sao lại dứt khoát ra đi như thế? Như
vậy sẽ không còn nghe thấy cũng không còn cơ hội nghe thấy nữa rồi.”
Giang Thành không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn Vũ
Văn Duệ.
“Khúc nhạc kia tổng cộng chia làm ba đoạn lớn, ba đoạn
lớn lại có mười đoạn ngắn, từng đoạn ngắn lại chia thành ba tiểu tiết......”
Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ hiện lên tinh quang, cười nhạt nói: “Tính ra
đến giờ ta chỉ dạy A Lam có ba tiểu tiết, còn rất nhiều rất nhiều chưa kịp
dạy.”
Ta thề, ta nhìn thấy ánh mắt của Giang Thành trong
nháy mắt phát ra tia sáng, sau đó nuốt nước miếng.
Vũ Văn Duệ lấy từ trong tay áo ra một tập nhạc mỏng,
ngón tay thon dài vuốt ve bìa tập, từ từ nói: “Bản nhạc này là ‘Khả lâm khúc’,
chính là thánh cầm soạn ra ba trăm năm trước. Sau khi ông ta chết thì truyền
cho đại đệ tử của mình, đại đệ tử kia xem bản nhạc này là bảo bối, mặc kệ ai
tới tìm cũng không chịu đưa. Sau đó nhà hắn bị cháy, toàn bộ đều bị đốt sạch,
bao gồm cả bản ‘Khả lâm khúc’ kia...... Nhưng thật ra trận cháy này là do sư đệ
hắn cố ý gây ra để mọi người nghĩ bản ‘Khả lâm khúc’ này đã bị hủy, hắn có thể
độc hưởng thần khúc kinh thế này.”
Mắt Giang Thành đã trở thành lục quang......
“Giang phu tử có phải rất muốn tập nhạc này?” Vũ Văn
Duệ cười tao nhã.
Con ngươi Giang Thành trong nháy mắt đen láy thâm
trầm, “Muốn thì sao, công tử cũng sẽ không đưa cho ta tập này.”
Vũ Văn Duệ nhướng mi tuấn, “Phu tử nói sai rồi, ta
đúng là muốn đưa tập nhạc này cho phu tử, không có điều kiện gì.” Nói xong hắn
liền ném tập nhạc kia vào không trung.
Giang Thành rốt cuộc bất chấp độ cao nhảy lên, một
phen đem tập nhạc kia nhét vào trong lòng. Hắn nhìn Vũ Văn Duệ chắp tay nói:
“Vậy đa tạ công tử, bây giờ không còn sớm, công tử cùng tiểu thư nên về nghỉ
ngơi.” Sau đó liền chạy vào nhà, ngay cả bọc đồ rơi trên mặt đất cũng quên
luôn.
“Biểu ca.”
“Hả?”
“Huynh khẳng định hắn sẽ không mang tập nhạc kia chạy
trốn?”
“Đương nhiên là không khẳng định.”
“Vậy huynh đưa tập nhạc cho hắn làm gì?”
Vũ Văn Duệ híp con ngươi dài nhỏ cười nhẹ, “Hắn chạy
hay không chạy, cũng không liên quan đến kế hoạch của ta.”
Ta bất giác lui về sau từng bước, trong mắt nam nhân
này có lạnh nhạt, có tự tin. Được, thật là khủng khiếp......
Sự thật chứng minh, suy đoán của ta không phải là
không có lý. Giang Thành quả thật đã mang theo tập nhạc kia chạy, hơn nữa còn
chạy sạch sẽ không lưu lại chút dấu vết nào. Đối với chuyện này, Vũ Văn Duệ vẫn
lười biếng dựa vào ghế mềm, nhìn ta nói: “A Lam, nàng lại béo .”
-_-|||
Tuy rằng ta tò mò không biết vì sao Vũ Văn Duệ lại tự
tin như vậy, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Bởi vì ta biết dù mình có hỏi, tên
hồ ly hỗn đản này cũng sẽ không nói cho ta biết, không bằng cứ yên lặng chờ xem
là được rồi.
Hôm nay thời tiết bên ngoài sáng sủa trong lành, ve
sầu kêu vui, chim chóc bay hăng say, ta cùng Vũ Văn Duệ ở trong phòng sung
sướng gặm cắn đào ướp lạnh. Lúc này cửa lại bị một người dùng lực lớn đá văng,
sau đó Giang Thành vẻ mặt tối tăm xuất hiện trong tầm mắt chúng ta. Hắn mang
đôi mắt quốc bảo*, hơi thở âm trầm nói:“Vũ Văn Duệ, ‘Khả lâm khúc’ quyển hạ ở
đâu?”
(*Gấu trúc)
Ta nghe vậy dại ra, quả đào trong tay lộc cộc rơi
xuống.
Vũ Văn Duệ chậm rãi lau miệng, “Xem ra Giang phu tử
ngày đêm nghiên cứu khúc kia, thật là chăm chỉ a.”
“Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh nói cho ta biết quyển hạ
ở đâu.” Giang Thành đã không có vẻ khiếp đảm cùng nao núng thường ngày mà trở
nên khí thế cường ngạnh.
Vũ Văn Duệ không thay đổi tư thái tao nhã, nâng tay
rót chén nước trà, “Giang phu tử, thật là ngượng ngùng, quyển hạ bản nhạc này
chỉ sợ ta không thể tặng phu tử.”
Giang Thành nhíu mày, mây đen kéo đến.
Vũ Văn Duệ nhấp ngụm nước trà, khẩu khí có chút bất
đắc dĩ, “Giang phu tử có nhớ ta từng nói muốn tìm vị Sầm tiên sinh kia không?
Đó là một vị cố nhân, cũng là người yêu đàn, không, phải nói là si, ‘Khả lâm
khúc’ kia ta vốn tìm cho hắn.”
Giang Thành đen nửa mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vũ Văn Duệ, ngươi......”
“Thật là có lỗi.” Vũ Văn Duệ dường như rất thành khẩn,
“Quyển hạ kia, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, cho dù là phu tử, cũng
không thể.”
Giang Thành vương tay xoa mi gian của mình, nhẹ giọng
niệm: “Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh......”
Ta ngơ ngác nhìn gương mặt xin lỗi kia của Vũ Văn Duệ
mà cả người rét run...... Giang Thành, người ngươi phải đối mặt là Vũ Văn Duệ,
bình tĩnh có ích sao?
“Vũ Văn công tử.” Giang Thành hít một hơi thật sau, cổ
họng run rẩy hỏi: “Có thể nói chuyện riêng không?”
Con ngươi dài nhỏ của Vũ Văn Duệ hơi hơi nheo lại, môi
mỏng tao nhã gợi lên, “Đương nhiên có thể.”
Vũ Văn Duệ và Giang Thành nói gì đương nhiên ta không
thể nào biết được, ta chỉ biết lúc Giang Thành ra khỏi cửa thì nửa gương mặt
còn lại đều đen nốt, nhưng con ngươi đang tức giận kia lại hiện lên vẻ thản
nhiên thưởng thức cùng kích động, xem ra vị cầm si này đã bị thu phục. Ta nhịn
không được ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng: Trời xanh a, vì sao ông lại
sinh ra Vũ Văn yêu nghiệt, hắn còn sống, chúng ta làm sao sống!
Thu phục cầm si Giang Thành xong, chúng ta đương nhiên
phải rời thành Hà Dương chạy đến thành kế tiếp. Nhiều ngày qua thời tiết hơi
hơi có chút âm u, gió thổi mang theo hơi nước cùng ngột ngạt, chắc là trời muốn
mưa. Vũ Văn Duệ đang ngủ say trên giường mềm, lông mi dày dài đổ bóng trên
gương mặt trắng nõn.
Ta vốn đang cầm quả táo chậm rãi cắn, không ngờ xe
ngựa đột ngột dừng gấp lại, quả táo trên tay bay đi thì không nói, nhưng cả
người ta còn ngã lên người Vũ Văn Duệ, đập mạnh vào. Ta nhìn hàng lông mi dài
của hắn run rẩy, sau đó để lộ ra một đôi mắt đẹp mê ly mang theo hơi thở nguy
hiểm.
Thân mình ta run lên, muốn rời khỏi người hắn nhưng
hắn lại vươn một tay áp chế thân mình đang muốn tránh né của ta, vẻ mặt lộ ra
nguy hiểm dày đặc. Vừa tỉnh ngủ, giọng hắn còn có chút từ tính khàn khàn, chậm
rãi nói: “An Kha Lam, nàng không muốn sống nữa sao?”
Mẹ ta nha, Vũ Văn Duệ, hắn….hắn có bệnh tức giận lúc
rời giường a!