Lúc này, thời tiết đã chuyển lạnh, màn đêm cũng sớm
kéo đến, thời tiết như vậy không hề giống mùa hè hơi nóng hừng hực bốc lên, mà
là ẩn ẩn hiu quạnh. Ban đêm, ta đang nhúng khăn để lau mặt thì lại nghe thấy
tiếng cửa bị mở ra. Ban đầu ta còn tưởng là Thanh Nha nên cũng không để ý lắm,
nhưng giây sau đó lại bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm thắt lưng, cái tay ôm
lấy ta kia có thể còn trắng hơn cả nữ tử, nhưng lại có loại kiên định hữu lực
chỉ thuộc về nam tử.
“A Lam.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, hình như có chút
cảm thán.
Ta cứng người, tùy ý để hắn ôm càng ngày càng chặt.
Hắn thu tay lại, đem ta ôm càng chặt, môi mỏng chạm
nhẹ hai má của ta, ái muội như có như không, “Chuyện ban ngày...... Thực xin
lỗi.”
Thực xin lỗi?
Ta có chút buồn cười, Mạnh Thiểu Giác nói xin lỗi, này
giống như đại cô nương lên kiệu hoa -- lần đầu.
Hắn dùng chóp mũi cọ cọ ta, “Ta cùng Hoa Cẩm......
thật sự đính hôn .”
Ta nhìn gương đồng, trong gương, khuôn mặt ta không có
biểu tình gì tùy ý để nam tử phía sau ôm, ánh mắt lạnh lùng.
Hả, ngươi cùng Hoa Cẩm đính hôn ...... thì liên quan
gì đến ta?
“A Lam......” Tay hắn xoay mặt ta lại, mắt phượng khẽ
nheo, “Vì sao không nói lời nào?”
“Nói gì?” Ta nghe chính mình lạnh nhạt mở miệng, “Nói
cái gì?”
Hắn nâng tay tỉ mỉ vỗ về mặt ta, động tác mềm nhẹ,
“Nàng không hiếu kỳ sao, vì sao ta muốn kết hôn với Hoa Cẩm?”
“À.” Ta thỏa mãn tâm lý của hắn, “Vì sao muốn kết hôn
với nàng ta?”
“Ta không thể không cưới nàng.” Hắn cười khổ vài
tiếng, “Chỉ có cha nàng mới có thể giúp ta, mà điều kiện để cha nàng giúp ta
chính là cưới nàng.”
Ta nở nụ cười cười một tiếng, đối với hắn mà nói, thê
tử là cái gì? Người yêu lại là cái gì?
“Không cho phép.” Hắn đặt ngón tay lên môi của ta, con
ngươi đen thâm trầm, “Không cho phép cười như vậy.”
Ta đẩy tay hắn ra, “Sao nào, bây giờ ngay cả cười cũng
không cho phép?” Ta thu hồi tươi cười, “Ta đây liền không cười.”
Hắn đột nhiên ấn lên môi ta, chỉ nhẹ nhàng chạm, cũng
không xâm nhập, “Ta nên làm sao với nàng bây giờ.”
Cái gì mà bắt ta làm sao bây giờ?
“Mạnh Thiểu Giác, thả ta đi.” Ta nâng mắt, “Ta sẽ cho
ngươi tàng bảo đồ, cho nên, thả ta đi.” Thả ta, ta tự mình đi cứu Vũ Văn Duệ, như
vậy mọi người cũng không khó xử, không phải sao?
“Thả?” Hắn nhẹ nhíu mày, trong mắt hiện lên châm chọc,
“A Lam, vì sao nàng luôn có thể nói nhẹ nhàng như vậy?” Hắn nâng cằm ta lên,
trong mắt ẩn ẩn phiếm nhu tình, “Ta thả nàng không nổi.”
Ta có chút không được tự nhiên giật mình, Mạnh Thiểu
Giác vạn phần nhu tình như vậy, ách, rất kỳ quái......
“Chúng ta đã sớm gặp nhau.” Hắn câu môi mỏng, chậm rãi
nói: “Khi đó ta không phải họ Mạnh, ta cũng không gọi là Mạnh Thiểu Giác.” Hắn
đột nhiên ôm sát ta, áp vào bên tai cúi đầu nói: “Ta họ Mông, cha ta là Mông
Bằng Phi.”
Ta sửng sốt, tên này, rất quen tai......
Ta phút chốc nheo hai mắt lại, Mông Bằng Phi?! “Ngươi
là con của Mông Bằng Phi con? khỏa rau xanh kia?”
Hắn bật cười, sủng nịch nhéo nhéo mũi ta, “Rau xanh?
Mệt nàng có thể nghĩ ra ngoại hiệu này!”
“Toàn thân xanh biếc làn da trắng nõn, không phải là
một gốc rau xanh phấn điêu ngọc mài sao.”
“Lúc ấy nếu ta là khỏa rau xanh, thì nàng cũng chỉ là
một đứa ngốc ác liệt mà thôi!” Trong mắt hắn ý cười nồng đậm, “Lúc trước bị
nàng đá một cước ta một chút cũng chưa quên.”
Lòng ta không biết nên có tư vị gì, ngày ấy tuy rằng
cảm thấy phụ tử bọn họ thú vị, nhưng sau này lại nghe nói cả nhà hắn bị
diệt...... Ta có chút cảm khái, ngữ khí cũng bình thản vài phần, “Ngươi đã sớm
nhận ra ta ?”
Ngón tay thon dài của hắn dọc theo từng đường nét của
ta hạ xuống, giọng nói trầm thấp hình như có chút thầm oán, “Sớm thì không sớm,
dù sao cũng nhận ra trước nàng.”
Ta không còn lời nào để nói, làm sao ta có thể nhận ra
hắn là rau xanh năm đó? Nhiều năm như vậy trôi qua, trong ấn tượng của ta năm
đó gặp được một khỏa rau xanh thú vị. Mà khỏa rau xanh kia đúng là con của Mông
tướng quân Mông Bằng Phi. Nhưng mà, nói đến Mông Bằng Phi......
Ta nhíu mày, biết đây nhất định là một vấn đề mẫn cảm.
Mạnh Thiểu Giác vuốt ve tóc ta, “Nàng nghĩ đến cha ta
sao?”
Ta nâng mắt, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn tươi cười có chút suy sụp, “Cha ta và mẹ ta......
cùng tất cả mọi người trong phủ họ Mông, đều đã chết.”
Ta không kìm được cắn môi, chỉ vì trong mắt hắn bỗng
nhiên nảy lên nồng đậm bi ai.
“A Lam, nàng có biết cảnh đó như thế nào không?” Ánh
mắt hắn bắt đầu hoảng hốt, “Ta lẫn vào trong đám người, nhìn sống lưng thẳng
tắp của cha mẹ cùng mọi người quỳ xuống, sau đó......” Đồng tử hắn trong nháy
mắt co rút lại, chết lặng nói: “Một mảnh màu đỏ.”
Ta dường như có thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy, thiếu
niên non nớt giấu trong đám người, hắn liều mạng cắn cánh môi ngăn cản mình
không được thốt lên tiếng. Cho dù cánh môi có chảy máu cũng không cảm thấy đau
đớn, hắn nắm chặt hai tay, hai tròng mắt gắt gao nhìn thẳng người thân trên
đài, hắn muốn xông lên cứu thân nhân của mình, hắn muốn liều lĩnh rống lên phẫn
nộ cùng hận ý của mình. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn bọn họ từng người từng
người ngã xuống, mà hắn lại...... Bất lực.
“Đã trôi qua.” Tay ta phủ lên mắt hắn, không muốn nhìn
thấy hắn như vậy. Mạnh Thiểu Giác tản ra nồng đậm bi ai như vậy là người ta
chưa từng gặp qua, yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương - Mạnh Thiểu Giác, ta
chưa từng đoán được, là một đứa trẻ giống như bao đứa trẻ bình thường để người
khác thương hại - Mạnh Thiểu Giác...... Ta không có cách nào vô cảm đối đãi.
Mỗi người đều đã từng là một đứa trẻ, bất luận người
này có bao nhiêu tà ác cùng âm ngoan.
Mà trẻ em, là vô tội nhất .
“A Lam.” Giọng nói hắn run nhè nhẹ, nhẹ nhàng lại mang
theo hận ý, “Tất cả mọi người đã chết, ngoài ta cùng Oánh Lộ.” Tay hắn phủ lên
tay ta, lòng bàn tay ấm áp “Ta cùng Oánh Lộ được một binh sĩ cha từng cứu cứu,
cũng chính là tiểu thúc của ta. Oánh Lộ lúc trước bởi vì bị kinh hách quá nhiều
nên mất đi trí nhớ, ta chỉ có thể lừa nàng nói chúng ta chính là một gia đình
thương gia bình thường, cha mẹ ngoài ý muốn nên qua đời sớm...... Tiểu thúc nói
cho ta biết, cha bị người thiết kế hãm hại, nguyên nhân là vì uy vọng cùng thế
lực của cha quá lớn, đã trở thành trở ngại nghiêm trọng của gia tộc người kia.”
“Người kia là......” Ta cứng lại, “Hoàng hậu?” Hoàng
hậu Vân Trạch dã tâm bừng bừng, cùng hoàng đế Vân Trạch tranh đấu Gay gắt, mà
Mạnh Thiểu Giác một mặt là tâm phúc của hoàng đế, một mặt giúp đỡ Tô Kì đối
kháng hoàng hậu Vân Trạch...... Nói cách khác, hắn không hận hoàng đế, người
hắn hận là hoàng hậu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi “Năm đó hoàng hậu muốn thu
nhận cha ta, nhưng cha ta trung thành tận tâm với tiên hoàng. Hoàng hậu giận dữ
liền quyết định loại bỏ cha ta, tiên hoàng tất nhiên không chịu, nhưng độc phụ
kia thế mà thừa dịp tiên hoàng sinh bệnh truyền thánh chỉ giả đem cả nhà họ
Mông ta xử trảm......”
Ta hít vào một hơi, hoàng hậu Vân Trạch tác phong độc
ác ta đã sớm nghe qua, nhưng hôm nay vừa nghe...... Quả thật độc ác nhất là
lòng dạ đàn bà.
Lòng bàn tay của ta...... Ẩm ướt. Là mồ hôi? Hay là
nước mắt của hắn?
Ta muốn rút tay lại nhưng bị hắn gắt gao cầm. Cặp mắt
phượng luôn phong lưu của hắn giờ phút này tràn đầy cừu hận, chất lỏng ướt át
càng làm cho con ngươi đen đen bóng, “Thù này không báo, thề không làm người.”
Ta nói: “Hoàng hậu đã chết”. Hoàng hậu Vân Trạch ngay
lúc Tô Kì kế vị vốn “Bi thương quá độ” Mà tự vẫn tại tẩm cung, việc này được
mọi người “Đàm luận” một thời gian.
“Chết?”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Làm sao ta có thể để cho bà ta chết nhẹ nhàng như vậy
được?” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói:“Ta muốn bà ta thấy, tất cả
những gì bà ta sở hữu, những gì bà ta gây dựng đều bị ta nhổ lên cả rễ lẫn gốc.
Ta muốn bà ta thấy ta tự tay hủy hết tất cả nhưng gì bà ta cố gắng, ta muốn bà
ta thấy họ Mông chúng ta một lần nữa khôi phục vinh quang, ta muốn bà ta thấy,
lúc trước bà ta gây tội phải ác trả ác báo, chịu thống khổ nhất đại giới này
như thế nào.”
“Cho nên?” Ta cầm lại tay hắn, “Ngươi cưới Hoa Cẩm
cũng vì chuyện này?” Nhổ hết căn cơ của hoàng hậu? Hay là khôi phục vinh dự của
Mông gia?
“Cha Hoa Cẩm là người duy nhất có thể chứng minh Mông
gia vô tội.” Tay hắn nắm lấy tay ta, mười ngón đan lồng vào nhau, “Những người
khác đều đã chết.”
“À” Ta gật đầu trả lời, sau đó thản nhiên nói: “Như
vậy, ngươi được cái gì?”
Hắn rũ mắt nhìn ta, trầm mặc không nói.
Ta lại nói:“Ngươi có từng nghĩ xem, cha mẹ ngươi hy
vọng ngươi có được cái gì hay không?”
Trong mắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng rất
nhanh liền biến mất không thấy dấu vết.
Ta nhìn hắn chậm rãi mở miệng, “Cha mẹ ngươi có lẽ hy
vọng ngươi trả thù hoàng hậu, có lẽ hy vọng ngươi khôi phục vinh dự Mông gia,
nhưng ta tin tưởng bọn họ tuyệt đối không hy vọng ngươi vì chuyện này mà mất đi
những gì ngươi nên có.”
Ví như một thê tử thật lòng thương hắn mà hắn cũng tự
đáy lòng thích nàng, ví như cuộc sống chấm dứt tất cả, an nhàn về sau, ví như
bỏ cừu hận qua một bên, hắn còn có thể cười vui giống như trong hồi ức.
Cừu hận lớn như vậy, lớn đến nỗi có thể làm cho con
người coi thường cùng hy sinh tất cả.
“Mạnh Thiểu Giác.” Ta rút tay lại, nhẹ nói: “Lưu cho
chính mình một cơ hội để có được hạnh phúc.”
“A Lam.” Hắn thở dài, không muốn xa rời dán lên mặt
ta, “Nàng là cơ hội duy nhất của ta.”
“Không.” Ta bình tĩnh nói: “Ta không phải cơ hội của
ngươi.”
Ai cũng không phải cơ hội hạnh phúc của ai, bởi vì
hạnh phúc chưa bao giờ là thứ để ai cho ai nhận, mà là hai người phải cùng cố
gắng.
“Nàng phải.” Hắn nhẹ giọng nói, ngữ khí chắc chắc, “A
Lam, không cần hoài nghi tình cảm ta đối với nàng, ta chỉ muốn nàng cùng ta,
vẫn cùng ta.”
Ta chậm rãi lắc lắc đầu, “Nhưng ngươi không phải là
người ta muốn .”
“Ta sẽ trở thành người nàng muốn.” Mắt phượng hẹp dài
chớp động ôn nhu, “Hoa Cẩm đối với ta mà nói chỉ là một quân cờ, chờ tất cả mọi
chuyện kết thúc, ta sẽ cho nàng một công đạo.” Hắn đem ta ôm vào trong lòng,
kiên định nói: “Nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Hắn nói: “Chờ ta.”
Nhưng mà, Mạnh Thiểu Giác, ta không thích ngươi, vẫn,
cũng sẽ không thích.