Cuộc nói chuyện với Mạnh Thiểu Giác tối hôm qua hư ảo
giống như một giấc mộng, nhưng những chuyện như vậy nhất định cũng chỉ có thể
là một giấc mộng. Tỉnh mộng rồi, hắn lại tiếp tục công cuộc báo thù của chính
mình, ta cũng tiếp tục quyết định của chính mình.
Nếu đã không đi cùng đường thì cũng chỉ có thể như
vậy.
Oánh Lộ nếu nói muốn giúp ta truyền tin tức, vậy nên
tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Ta không dám mạo hiểm nói Oánh Lộ mang thư,
chỉ nói miệng dặn dò địa chỉ cho nàng, nói nàng tự chuyển lời cho Dương Phàm.
Oánh Lộ đi rồi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ta thở
phào nhẹ nhõm, đặt tay phải lên ngực cũng có thể cảm nhận được trái tim cấp tốc
nhảy lên.
An Kha Lam, bình tĩnh.
Ta luôn luôn ở trong phòng đi qua đi lại, nắm chặt
lòng bàn tay vẫn ướt sũng, có chút dính, có chút khó chịu. Thẳng cho đến khi
Thanh Nha bước vào lo lắng hỏi ta có phải không thoải mái hay không, ta mới ra
vẻ bình tĩnh nằm xuống giường.
“Không sao.” Ta nói với Thanh Nha như vậy, nói với
chính mình cũng như vậy.
Oánh Lộ rất nhanh sẽ trở lại, nàng rõ ràng cũng rất
khẩn trương, nắm chặt tay của ta nói mình sẽ tìm được Dương Phàm, hơn nữa đem
lời dặn dò của ta nói cho Dương Phàm.
Ta cảm thấy thân mình một chút cũng không có khí lực,
tựa vào bả vai nàng cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Oánh Lộ sửng sốt, sau đó cười mắng: “Ngốc, chúng ta là
bằng hữu.”
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng thản nhiên nở nụ
cười, đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.
Vẫn là một câu nói xưa, chờ đợi là thời khắc khó khăn
nhất.
Oánh Lộ đã đem lời của ta chuyển cho Dương Phàm, mà
tình huống Dương Phàm bên kia lại ta lại không rõ. Dương phàm có thể cứu Vũ Văn
Duệ ra hay không...... Đây không thể nghi ngờ là vấn đề mấu chốt nhất.
Nhưng mà, ta rất nhanh liền ý thức được mình sơ sót.
“A Lam.” Mạnh Thiểu Giác đột nhiên xuất hiện ở cửa,
khuôn mặt tuấn mỹ âm tình khó phân biệt.
Tay đang nắm cái chén của ta run lên một chút, trên
mặt cũng không đổi sắc, “Ừ.”
Biểu tình Oánh Lộ cực kỳ mất tự nhiên, miễn cưỡng cong
lên môi đỏ mọng nhìn hắn nói: “Thật là ngạc nhiên, hôm nay ca ca không cần bồi
Hoa tiểu thư sao, sao lại đến nơi này......”
“Oánh Lộ, muội câm miệng cho ta.” Ánh mắt Mạnh Thiểu
Giác lạnh như băng nói.
“Ca ca......” Hốc mắt Oánh Lộ đỏ lên, phẫn nộ nói:
“Bây giờ ngay cả muội cũng không được phép nhắc đến nàng ta sao?”
Hai tay Mạnh Thiểu Giác đặt ở sau người, mắt phượng
dao động qua lại giữa ta và Oánh Lộ, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng, “Oánh Lộ,
hôm qua muội đi đâu?”
Thân mình Oánh Lộ chấn động, “Muội...... Ngày hôm qua
muội lên phố mua son a.” Thần sắc nàng ngược lại yên ổn vài phần, đúng lý hợp
tình nói: “Ca ca, không phải nói ngày hai mươi mỗi tháng Hương Phấn trai đều có
hàng mới sao, hôm qua muội cùng tiểu Điệp đi xem, lần này ......”
“Oánh Lộ.” Con ngươi ngăm đen của Mạnh Thiểu Giác nhìn
không ra vui hay giận, “Ngoài Hương Phấn trai muội còn đi đâu.”
Oánh Lộ vô tội lắc đầu, “Muội có đi đâu đâu.”
Mạnh Thiểu Giác bình tĩnh nhìn nàng một hồi, bỗng
nhiên gợi lên môi mỏng cười cười, ánh mắt lại sắc bén giống như dao nhỏ, “Oánh
Lộ, bây giờ ta thực sự có chút hối hận khi đã sủng muội thành cái dạng này.”
“Ca ca.” Thái độ của Oánh Lộ vẫn bình thường, trầm ổn
nói: “Muội không hiểu huynh nói cái gì.”
“Oánh Lộ,” Hắn đến sát Oánh Lộ, cúi đầu nhìn nàng,
“Muội không nói dối được, muội biết rõ mà.”
Hắn đứng thẳng lại nhìn về phía ta, con ngươi thần sắc
phức tạp, “Tối hôm qua có người đến mật lao cứu Vũ Văn Duệ, đáng tiếc người còn
chưa kịp cứu ngược lại lại bị ta bắt được, bị bắt miệng càng ngậm chặt, bất
luận ta làm thế nào cũng không moi được từ đâu mà bọn họ có tin tức...... Nhưng
mà, ta có cách làm cho bọn họ nhả ra.” Hắn liếc Oánh Lộ, cười hỏi: “Oánh Lộ,
hôm qua muội đến tiệm cầm đồ làm gì?”
“Sao huynh biết muội đến tiệm cầm đồ?” Oánh Lộ không
dám tin nhìn hắn, “Huynh phái người theo dõi muội?”
Mắt phượng híp lại, “Chỗ tối đương nhiên phải có người
đi theo bảo hộ muội.”
“Ca ca!” Oánh Lộ lui ra sau mấy bước, “Chỉ như vậy
huynh liền hoài nghi muội báo tin cho bọn họ? Muội làm biết được huynh đem Vũ
Văn Duệ nhốt ở đâu?”
“Oánh Lộ, ta không ngốc.” Hắn lắc lắc đầu, nhìn ta
nói: “Gian tế trong lao đã bị ta bắt được, nàng đừng có uổng phí khí lực, nàng
cứu hắn không được đâu, trừ phi nàng đáp ứng điều kiện của ta.”
Tên giám ngục kia đã bị bắt rồi?
Ta thản nhiên nhìn hắn, “Cần gì.” Cần gì cố chấp muốn
thứ không thể có được như vậy?
“Huynh không thể như vậy.” Oánh Lộ đến trước mặt hắn,
ngữ khí trịnh trọng.
“Oánh Lộ, muội cũng hy vọng A Lam làm chị dâu của
muội, không phải sao?”
“Ca ca!” Oánh Lộ đẩy tay hắn ra, “Huynh không thể đối
xử với A Lam như vậy, là huynh muốn kết hôn với người khác trước, vậy vì sao
không để nàng đi?”
Ánh mắt hắn trầm xuống, “Oánh Lộ, chuyện người lớn
muội không hiểu.”
“Muội không hiểu! Muội chỉ biết nếu thích một người
nên toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, chứ không phải vừa nói yêu nàng vừa cưới
người khác!” Oánh Lộ quát: “Ca ca, huynh rất ích kỷ !”
“Ích kỷ?” Mạnh Thiểu Giác rốt cuộc có chút tức
giận,“Tốt lắm.” Hắn lạnh lùng nói:“Ta có thể không so đo với muội chuyện này,
nhưng từ hôm nay trở đi, muội ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, một bước cũng
không được đi ra ngoài.” Hắn nói xong liền phất tay áo rời đi, để lại Oánh Lộ
nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ích kỷ!” Oánh Lộ một cước đá văng ghế oán hận
mắng:“Ca ca rất ích kỷ!”
“Oánh Lộ.” Ta rũ mắt xuống, “Quên đi.”
“A Lam, thực xin lỗi, ca ca huynh ấy......”
“Không phải lỗi của hắn.” Ta lắc lắc đầu, “Ta và hắn
vốn không đi chung một con đường, cục diện như vậy đã sớm dự đoán được.” Tin
tức truyền ra được thì đã sao? Cuối cùng không cứu người ra được thì thôi,
ngược lại tiệm cầm đồ cũng bị lật tẩy...... Thất bại lần này không trách được ai,
ai bảo chúng ta không phải ông trời, tính kế dự định tất cả đều không thực hiện
được.
Oánh Lộ rũ mắt, “Bây giờ nên làm sao bây giờ......”
“Oánh Lộ, không sao.” Ta trấn an nói: “Thuyền đến đầu
cầu tự nhiên thẳng.” Nhưng lúc nào mới đến được đầu cầu? Ta không thể biết
được.
“Tiểu thư.” Thanh Nha gõ nhẹ cửa, “Mời người sớm về
phòng nghỉ ngơi.”
Oánh Lộ hung hăng trừng Thanh Nha một cái, “Không cần
ngươi tới thúc giục ta!”
Thanh Nha mặt không đổi sắc, “Công tử mời tiểu thư sớm
về phòng một chút.”
Oánh Lộ nắm hai tay lại, vừa định mắng tiếp lại bị ta
ngăn cản. Ta nói: “Ngươi về trước đi.”
“A Lam......”
“Ta không sao.” Ta kéo khóe môi cười cười, “Lần này
chỉ sợ ca ca ngươi thực sự tức giận, ngươi nghe lời chút đi, đều là ta làm liên
lụy đến ngươi.”
“Nói cái gì vậy!” Oánh Lộ ra vẻ tự nhiên vỗ bả vai ta,
“Ta đây đi trước, ngày khác lại đến thăm ngươi.”
Ta nói “Được”, tuy rằng ta biết, chỉ sợ là không bao
giờ có ngày khác nữa.
Oánh Lộ bị nhốt, ta lại bắt đầu một ngày một ngày đứng
ở trong phòng, lặp lại cảnh bị giam giữ lúc ban đầu.
Có cái gọi là “Không còn đường để đi”.
Ừ, bây giờ dường như ta đã không còn đường để đi nữa
rồi.
Nhưng lúc Tiểu Hắc miệng ngậm tờ giấy trắng phi phi
phi như điên hướng chỗ ta chạy tới, ta liền hiểu được cái gọi là “Trời không
tuyệt đường người” Cùng với...... “Heo nhìn giống như tiên”.
Oánh Lộ viết trên giấy nói mình bị nhốt, ngoài tiểu
viện của mình thì không thể đi đâu cả, phía sau còn có hai nha hoàn đi theo, có
thể nói là một chút tự do cũng không có. Ta hồi âm bảo nàng gần đây nên ngoan
ngoãn một chút, an phân vài ngày là tốt rồi. Oánh Lộ còn nói từ nhỏ đến giờ đây
vẫn là lần đầu tiên nàng bị cấm cửa, thật đúng là nếm thức ăn mới. Ta nói, quen
là tốt rồi, mọi việc đều có lần đầu tiên.
Ta cùng nàng cứ như vậy dùng “Heo truyền tin” trao đổi
tin tức, bày tỏ mờ mịt cùng bất lực trong lòng hai người.
Thẳng đến ngày thứ ba, Oánh Lộ căm giận viết: “Hừ, ca
ca có bản lĩnh thì ngày mai cứ nhốt ta lại trong phòng đi, dù sao ta cũng không
muốn đến hoàng cung quấy phá một trận!”
Ta cầm tờ giấy mà run run lên: “Hoàng cung? Sinh nhật
Tô Kì?”
Oánh Lộ trả lời: “Ngày mai là sinh nhật hoàng đế, ta
là biểu muội của hoàng hậu tương lai đương nhiên có tên trong danh sách khách
mời. Chỉ là bọn hắn căn bản không biết ta không lạ gì vị biểu tỷ hoàng hậu này,
từ nhỏ nhìn thấy nàng trong lòng liền nóng!”
Ta một bên cười nha đầu kia tâm tính trẻ con, một bên
trong đầu lại nhanh chóng hiện lên một ý niệm.
Oánh Lộ nói ngày mai sẽ đi tham gia sinh nhật Tô
Kì......
Tô Kì.
Ta đã quên mất Tô Kì
Mạnh Thiểu Giác bắt ta và Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Duệ bị
nhốt trong mật lao, mà ta bị hắn giam lỏng tại phủ Thừa Tướng. Ngày ấy thẩm vấn
Vũ Văn Duệ là quan sai, nói cách khác chuyện Vũ Văn Duệ bị bắt Tô Kì đã biết,
mà chuyện ta bị bắt Tô Kì có lẽ biết, có lẽ không biết. Nhưng có một điều ta có
thể khẳng định, Mạnh Thiểu Giác nhất định không nói cho Tô Kì biết ta từng dùng
bảo đồ để đổi lấy tính mạng của Vũ Văn Duệ. Mạnh Thiểu Giác muốn dấu tin tức
này, cho nên ta bị buộc chỉ có thể đáp ứng điều kiện của hắn đưa ra. Nhưng nếu
Tô Kì biết tin tức này......
Tô Kì sẽ đáp ứng ta, bởi vì hắn là một người đứng đầu
quốc gia.
Ta cầm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết trên giấy mấy
chữ: “Oánh Lộ, nghĩ cách nói cho Tô Kì ta ở phủ Thừa Tướng, hơn nữa...... Ta có
thứ hắn muốn.”