Đợi đến ngày thứ ba, lúc Tô Kì đẩy cửa tiến vào, trong
đầu ta chói lọi xuất hiện một loạt chữ to: “Hi vọng lại đến thôn”.
Cho dù ta và Vũ Văn Duệ bị bắt, cho dù ta bị giam lỏng
lâu như vậy, cho dù ta nghĩ mọi cách nhưng đều thất bại, nhưng bây giờ ta đã
tìm được cách rồi.
Ai cũng không được dễ dàng tuyệt vọng, bởi vì có lẽ hy
vọng ở ngay bước ngoặt kế tiếp, chỉ cần ngươi kiên trì thêm một chút, là có thể
nhìn thấy.
Lúc Tô Kì nhìn thấy ta, trong mắt nhanh chóng xuất
hiện một tia nhu hòa quen thuộc, nhưng một khắc sau đó liền lễ phép mở miệng
nói: “Ngũ công chúa, đã lâu không gặp.”
Mỗi một lần gặp mặt trước đây, ta vẫn gọi hắn là thất
ca, nhưng bây giờ chỉ có thể là hoàng thượng. Ta lập tức cảm thán một trận,
trên mặt lại không đổi sắc nói: “Hoàng thượng, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt hoa đào câu hồn người của Tô Kì nhìn không ra
thần sắc, “Ngũ công chúa, lần này đến Vân Trạch, chỉ sợ còn chưa kịp du ngoạn
cho tốt một phen? Không biết công chúa có muốn theo trẫm tiến cung, để trẫm
rảnh rỗi liền mang công chúa du ngoạn cho tốt một phen?”
Ta câu môi, “Vui đến cực điểm.”
Tô Kì cười cười, trên mặt xinh đẹp tràn đầy khách sáo.
Ta cùng Tô Kì đi ra ngoài thì Mạnh Thiểu Giác đang hầu
cạnh cửa, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phiếm cười yếu ớt, nhưng con ngươi ngăm đen
lại giống như lốc xoáy, thâm trầm tản ra nguy hiểm. Hắn nhìn thấy ta thì sung
sướng gợi lên môi mỏng, ánh mắt lại lạnh vài phân.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, chậm rãi nói: “Công
chúa không hài lòng phủ Thừa Tướng này của ta như vậy sao?”
Ta thản nhiên nhìn hắn nói: “Phủ Thừa Tướng đương
nhiên tốt, nhưng không phải là chỗ ta nên lưu lại.”
Hắn híp mắt phượng mắt, ý cười bên môi biến mất sạch
sẽ.
“Thiểu Giác.” Tô Kì mở miệng, “Ai nặng ai nhẹ, khanh
nên biết có chừng mực.”
Mạnh Thiểu Giác buông mắt xuống, đạm mạc nói:
“Thần...... Hiểu được.” Dứt lời, sau đó lui từng bước, không hề liếc ta một
cái.
Tô Kì thấy thế nhìn ta nói: “Công chúa, mời.”
Ta nắm chặt hai tay dời tầm mắt, nhẹ nâng từng bước
rời khỏi nơi giam cầm ta gần một tháng này.
Hữu duyên vô phận hay là có phận vô duyên, bây giờ còn
ai để ý?
Kiệu nhỏ màu xanh thoải mái, ta ngồi bên trong chậm
rãi nhắm lại mắt, hồi tưởng lại biểu tình phức tạp trên mặt Mạnh Thiểu Giác vừa
rồi, hơi hơi có chút thở dài. Đối với Mạnh Thiểu Giác người này, ta vẫn như
trước không thể nói là chán ghét, có lẽ hắn giả dối âm ngoan, có lẽ hắn thấy
lợi mà ham, có lẽ hắn tiểu nhân bỉ ổi, nhưng đó là lỗi của hắn sao? Mỗi người
đều có thân bất do kỷ riêng của mình, mà hắn rõ ràng còn thống khổ hơn so với
người bình thường.
Nếu ta là hắn, nói không chừng ta còn làm ác hơn.
Nhưng ta không phải hắn, cho nên ta thầm nghĩ khuyên hắn, đừng đến cuối cùng
quay đầu nhìn lại mới phát hiện thứ mình muốn đã không còn nữa, chỉ có thể hối
hận.
Con người luôn như vậy, có thể lý giải thống khổ của
người khác, nhưng không thể chân chính cảm động lây.
Ước chừng một lúc lâu sau thì kiệu ngừng lại, một
người bộ dáng tổng quản tiến lên hướng ta vấn an, sau đó mang ta đi trong sân,
nhìn ta nói: “Công chúa không ngại thì rửa mặt chải đầu trước một phen, xong
rồi nô tài sẽ mang người đi gặp hoàng thượng.”
Ta gật đầu, phối hợp đi theo vài cung nữ vào phòng.
Một hồi rửa mặt chải đầu sau đó ta lại cùng vị tổng quản kia quẹo đông quẹo tây
nửa khắc, cuối cùng đứng ở trước ngự thư phòng.
Tổng quản cúi đầu nói: “Hoàng thượng đang ở bên trong
chờ công chúa, công chúa mời vào.”
Ta nói:“Ừ.”
Ta đẩy cửa bước vào, Tô Kì đang cầm tấu chương đọc
chăm chú, sương khói lượn lờ vờn quanh hắn, làm cho hắn có thêm vài phần mờ ảo.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, môi mỏng nhợt nhạt gợi lên, “Công chúa đến đây, ngồi
xuống bên này đi.”
Ta theo lời đi đến đối diện hắn ngồi xuống.
Hắn buông quyển sổ con trong tay, mắt hoa đào tinh xảo
tràn đầy ôn hòa, “Không biết hôm qua công chúa bảo Mạnh cô nương nói với trẫm
những lời đó...... là ý gì?”
Ta cười cười, “Hoàng thượng nghĩ sao?”
Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua tấu chương bên cạnh,
mắt hoa đào híp lại nói: “Thứ trẫm muốn nhiều lắm, cho nên nhất thời đoán không
được rốt cuộc công chúa muốn nói đến thứ gì.”
Ta cũng lười vòng vèo với hắn, nói thẳng: “Tàng bảo đồ
của Vân Di và Vân Chiến, đổi hai người, Vũ Văn Duệ và Linh Diệu Nhi.”
“Tàng bảo đồ của Vân Di và Vân Chiến?” Trong mắt hắn
nhất thời có chút phức tạp, “Công chúa thật đúng là hào phóng.”
Ta thản nhiên nói: “Chúng nó đối với ta chỉ là hai
mảnh giấy phế.” Nhưng đối với bọn họ lại là bảo bối vô song.
Hắn có chút đăm chiêu vuốt cằm, lại nói: “Công chúa
cảm thấy trẫm sẽ đồng ý trao đổi?”
Ta chậm rãi nhếch môi, “Như vậy...... Người không đồng
ý sao?”
Trên mặt hắn dần dần hiện lên ý cười, giọng nói từ
tính: “Trẫm đồng ý.”
Ta nhún vai, này không phải kết quả cuối cùng sao.
Hắn gõ nhẹ mặt bàn, “Công chúa không sợ trẫm lấy bảo
đồ rồi sẽ không thả người sao?”
“Không sợ.” Ta cười lắc đầu, “Ta sẽ không cho hoàng
thượng có cơ hội làm điều đó.” Nếu ta có thể ra điều kiện này thì đương nhiên
đã suy nghĩ kỹ, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo là chuyện ngu xuẩn mà ta
không thích làm.
“Tốt lắm, vậy định như thế đi, hai mảnh bảo đồ đổi Vũ
Văn Duệ cùng cái kia Linh Diệu Nhi.”
“Được.” Ta bình tĩnh nhìn hắn,“Trước đó ta muốn gặp Vũ
Văn Duệ một lần.”
“Khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
Hắn suy tư,“Được, trẫm đi với công chúa.”
Ta đứng dậy, tay phải lại bị người giữ chặt, ta quay
đầu nhìn Tô Kì một tay chống bàn một tay lôi kéo ta.
“A Lam.” Hắn thở dài, lộ ra vẻ sủng nịch ta quen thuộc
cùng bất đắc dĩ, “Thật sự không nhận ta nữa sao?”
Ta ngẩn người, cắn cắn môi gọi: “Thất ca.”
Tô Kì đi đến bên người cúi xuống nhìn ta, cười khổ
nói: “Tiểu ngốc tử, rốt cuộc cũng chịu gọi ta?”
Lúc ta nghe thấy câu “Tiểu ngốc tử” đã lâu không nghe
kia, trong lòng lập tức nảy lên một trận cảm xúc khó có thể dùng ngôn từ để
hình dung, đau khổ chát chát đặc biệt khó chịu. Ta rũ mắt xuống, “Bây giờ thất
ca đã không còn là thất ca, mà là hoàng thượng Vân Trạch.”
“Đúng vậy, hoàng thượng Vân Trạch.” Giọng nói hắn rất
bất đắc dĩ, “Mà muội là Vân Di ngũ công chúa, chúng ta không phải huynh muội mà
là kẻ thù, đúng không?”
Ta trầm mặc một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
Hắn xoa xoa mái tóc của ta, “Nha đầu ngốc, cần phân
biệt rõ ràng như vậy sao?”
Ta đè cái tay đang lộn xộn của hắn lại, nâng mắt nói:
“Dĩ vãng chúng ta cứ nghĩ sinh nhật huynh là vào mùa xuân, lại không biết ngày
đó căn bản không phải là ngày sinh nhật thật sự của huynh. Nay...... Thất ca,
tuy chậm một ngày, nhưng muội vẫn muốn nói với huynh một câu, sinh nhật vui
vẻ.”
Mắt hoa đào xinh đẹp của hắn lóe lóe, một tay ôm lấy
ta, cúi đầu nói: “Nha đầu ngốc, vẫn ngốc như vậy.”
Ta chợt cảm thấy một trận khổ sở, nhớ tới bộ dạng vô
tâm vô phế của Vũ Văn Tu trước kia, nhớ tới những ngày sống phóng túng mà Vũ
Văn Tu mang ta đi trước kia, nhớ tới bộ dạng Vũ Văn Tu hô to gọi nhỏ với ta
trước kia, nhớ tới bộ dạng Vũ Văn Tu bị ta biến thành dở khóc dở cười trước
kia...... Đều là Vũ Văn Tu trước kia, chứ không phải Tô Kì bây giờ.
“Hoàng thượng.” Ta đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói:“Chúng ta
đi thôi.”
Khi Tô Kì ngẩng đầu cũng khôi phục vẻ trấn định vừa
rồi, ánh mắt trầm tĩnh như nước, “Đi thôi.”
Có một số việc tóm lại nếu đã trôi qua, thì rốt cuộc
không có cách nào tìm lại.
Tô Kì mang ta đi đến mật lao không phải là mật lao lần
trước Mạnh Thiểu Giác thẩm tra Vũ Văn Duệ, so với lần trước, nhà tù này rõ ràng
sạch sẽ hơn rất nhiều. Vũ Văn Duệ cũng không bị cột vào cái giá gỗ nữa, trên
người đã thay một bộ tù phục sạch sẽ, hơi hơi cong mình nằm trên cỏ rơm khô
ráo.
Ta ở ngoài cửa nhìn hắn hồi lâu, vẫn không nhúc nhích.
“Vào đi thôi.” Tô Kì cúi đầu nói: “Một khắc nữa trẫm
sẽ vào.”
Hắn để cho giám ngục mở cửa ra rồi mới bước ra ngoài.
Ta đối với cánh cửa đã được mở kia do dự một chút, cuối cùng run run đẩy ra,
thong thả tiêu sái đến bên người Vũ Văn Duệ. Ta ngồi xổm xuống nhìn hắn, chỉ
thấy hắn nhắm chặt hai mắt dường như mất đi tri giác, trên mặt tuấn mỹ thanh
tuyển là một mảnh trắng bệch.
Ta không tự giác cắn cánh môi, vươn tay nhẹ nhàng xoa
xoa mặt hắn.
Thực lạnh, nhưng vẫn còn độ ấm.
Ta cười cười, trong mắt lại không ngừng có chất lỏng
chảy xuống.
Ta một bên cười một bên lau nước mắt, một tháng này có
phải hắn cũng lo lắng cho ta hay không? Giống như ta lo lắng cho hắn vậy.
…….
Sau đó, lông mi hắn rung động vài cái, vô cùng thong
thả cố hết sức mở mắt. Con ngươi màu rám nắng kia không có thần thái, nhưng lại
có thể nhìn ra sự vui sướng trong đó. Hắn giật giật cánh môi khô nứt, cực kỳ
khinh ngạc nói :“A Lam, nàng đã đến rồi.”
Ta cong lên khóe môi, cười nói: “Ừ, biểu ca, ta đến
rồi.”
“Nhớ ta không?”
“Ừ, nhớ, còn huynh thì sao?”
“Ừ, không nhớ chút nào cả.”
“......”
“Luôn luôn nằm mơ thấy nàng.”
“Mơ thấy cái gì về ta?”
“Mơ thấy mới trước đây nàng ăn bánh trẻo làm gãy một
cái răng, đi đường bị ta ngán ngã, chơi nước bị ta đá xuống ao, khi ngủ bị ta
vẽ rùa......”
“...... Huynh làm chuyện tốt cũng nhiều thật đấy.”
“Cũng tạm, về sau sẽ càng thêm cố gắng. Thật ra......”
“Sao vậy?”
“Bây giờ ta cũng đang mơ à.”
“Không có.” Ta cố nén nước mắt lắc lắc đầu, dùng trán
kề sát vào hắn cọ cọ, “Huynh xem, ta nóng.”
Hắn vô cùng cố hết sức chớp mắt, “Nóng thật.”
“Ừ, cho nên ta là thật.”
Hắn cố gắng dùng lực thật lâu mới nâng được tay lên
vòng lấy thắt lưng của ta, cười nhẹ nói: “Đã lâu không ôm nàng, có phải gầy
xuống hay không?”
“Gầy rất nhiều.” Ta nhíu mày, “Chờ huynh về giúp ta
dưỡng lại.”
“Việc này đâu khó.” Hắn ho khan một tiếng, hai tay lại
vô lực hạ xuống, “Đến lúc đó đừng ăn thành mập a.”
“Mập mới tốt, mập có phúc khí.” Ta dùng tay ôm chặt
hắn, tùy ý để thân nhiệt lạnh như băng của hắn truyền qua tay ta xuyên đến
trong người, kích thích đáy lòng từng đợt sợ run, “Biểu ca, huynh mệt lắm sao?”
“Ừ.” Hắn nheo nửa mắt hồ ly, “Luôn muốn ngủ.”
“Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Ta tựa đầu vào trước ngực
hắn, nghe tiếng tim hắn đập trong lồng ngực, “Tỉnh ngủ rồi sẽ có khí lực .”
“A Lam.”
“Hả?”
“Miệng ta rất khô.”
“Ta đi lấy nước cho huynh.”
“Không cần uống nước.”
“Ách?”
“Hôn ta một chút.”
“A?”
“Ta nói nàng hôn ta một chút.”
“...... Được.”
Ta một tay cầm tay hắn, một tay vén tóc rơi loạn của
hắn ra phía sau, sau đó cẩn thận đánh giá cánh môi trắng bệch kia, nhẹ nhàng ấn
xuống. Ta dùng đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả bờ môi xinh đẹp của hắn, chất lỏng ướt át
dễ chịu thấm nhuận cánh môi khô ráo. Ta có chút đùa dai cắn cắn cánh môi kia,
nhìn bọn nó ban đầu còn tái nhợt trở nên hồng sắc mê người, kiều diễm ướt át.
“Ưm.” Hắn than nhẹ,“Thật nghịch ngợm.”
Nói xong không hề chỉ thủ chứ không tấn công, đầu lưỡi
nhanh chóng bắt đầu xâm lược, quấn quít lấy đầu lưỡi của ta bá đạo hút, hoàn
toàn không giống bộ dạng hắn yếu ớt vô lực trước mặt. Hắn tiến công quá mức bá
đạo cùng tùy ý, làm cho ta trong chốc lát liền xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng
khí. Ta cố gắng muốn tách ra cánh môi đang dán chặt kia nhưng lại vô ích, chỉ
có thể bị bắt cuốn theo đầu lưỡi của hắn cùng nhau triền miên.
Sau đó, lực đạo trên miệng lực đạo đột nhiên biến mất,
Vũ Văn Duệ nheo mắt lại chỉ còn một đường chỉ, hàm hồ nói một câu, “Xong rồi,
dùng hết khí lực.” Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Ta dở khóc dở cười, đây là có phải là “Chết dưới đóa
mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” trong lời đồn đúng không?
Ta hôn nhẹ xuống môi hắn một chút, thấp giọng nói:
“Ngủ đi.”
Ta cuối cùng vẫn luôn nhận sự quan tâm đối tốt của
ngươi, bây giờ......
Ta cũng muốn đối tốt với ngươi một lần.