Nam Thần Anh Không Thể Nhìn Nhầm

Chương 4: Chương 4




Lạc Thành: Lúc em khổ sở có anh cùng em, mặc dù là dùng một thân phận khác.

——

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị bôi đen, Tưởng Thập cam chịu mà nằm trên giường mười mấy phút đồng hồ cũng tốt hơn rồi. Mở máy vi tính ra, dự định tìm bạn tốt của mình nói lời cảm ơn.

Vừa mở chim cánh cụt ra đã nhận được tin nhắn của nam thần, Tưởng Thập vội vã mở ra.

Lạc Thành: Thập Tịch, cậu thấy được?

Lạc Thành: Sao lại thoát ra…

Lạc Thành: Thực sự khổ sở thì đi ngủ một giấc đi.



Tưởng Thập thật vui vẻ, nam thần quan tâm mình như vậy, có lẽ là mình có cơ hội đi?

Thập Tịch: Nam thần. Tôi trở lại.

Lạc Thành: Cậu có thể nói với tôi cái kia là chuyện gì xảy ra không?

Tưởng Thập vò tóc của mình, trả lời:.

Thập Tịch: Trước kia có tới tìm tôi, nhưng mà tôi từ chối, không biết ảnh chụp màn hình của cô ấy từ đâu tới.

Lạc Thành: Bây giờ cậu không còn là bạn tốt của cô ấy đi?

Tưởng Thập ngẩn người, hình như mình không có thêm cô ấy vào nhóm bạn tốt. Tìm tìm những nhóm khác, không tìm được.

Thập Tịch: Không có, có lẽ là cô ấy thêm tôi vào nhóm bạn tốt. Nam thần, đừng để ý những thứ này cám ơn anh O(∩∩)O

Lạc Thành: Nhưng mà fan của cậu đều rất tin tưởng cậu. Cậu phải cảm ơn các cô ấy mới đúng. Các cô ấy rất sáng suốt không có tham dự tranh cãi, chỉ là đem kịch gần đây cậu nhận post lên weibo còn có những thông báo nhận kịch trên weibo của cậu tổng hợp chỉnh sửa lại. Như vậy có thể chứng minh cậu cũng không có nhận bộ kịch kia. Trong lòng bây giờ có dễ chịu một chút hay không? Còn khó chịu không?

Thập Tịch: Nam thần, ngoại trừ những lần giục tôi giao âm đây là lần anh nói với tôi nhiều từ nhất QVQ.

Lạc Thành: Làm sao vậy?

Thập Tịch: Tôi có chút vui vẻ O(∩∩)O.

Lạc Thành: Sờ đầu một cái.

Thập Tịch: ╰(°°)╯ nam thần, tôi đi cảm ơn nhóm em gái chờ một chút rồi lại trò chuyện!

Lạc Thành: Ừ.

Tưỏng Thập che miệng cười trộm một lát, mới vào nhóm fan của mình.

Yên yên hoàng qua: Tiểu mỹ nhân còn chưa có trở lại, ┭┮﹏┭┮ hiện tại tâm tiểu mỹ nhân nhất định rất đau đớn. Có lẽ đang len lén chảy nước mắt đi.

Hoa cúc nở rộ: Mỹ nhân gần đây chăm chỉ như vậy, ghi âm giao âm phản âm, giọng nói cũng khàn luôn QAQ thật đau lòng.

Thê thê kiêm gia: Vốn chuyện này chúng ta cũng có thể giải quyết, trên lầu sao cô lại đưa địa chỉ cho mỹ nhân ┭┮﹏┭┮

Im lặng trên lầu: Tôi không đưa, cô cảm thấy mỹ nhân sẽ không biết?



Thập Tịch không kéo âm: ╰(°°)╯ tôi đã về rồi! Cám ơn các cô, moah moah lần lượt từng người!.

Hoa cúc nở rộ: Mỹ nhân Σ( ° △ °|||)︴.

Yên yên hoàng qua: ┭┮﹏┭┮ mỹ nhân, cậu khá hơn chút nào không?.

Thập Tịch không kéo âm: Tôi đã không có việc gì rồi còn được nam thần an ủi, thật ngượng ngùng o(////////)q

Thập Tịch Dĩ Thần: Không sao là tốt rồi.

Thập Tịch không kéo âm: Dĩ Thần quân cầu an ủi QWQ.

Thập Tịch Dĩ Thần: Xoa nhẹ

Thập Tịch không kéo âm: o(////////)q tôi đi tán gẫu với nam thần bai bai mọi người.

——.

Thập Tịch: Nam thần nam thần ╰(°°)╯.

Lạc Thành: Ở.

Thập Tịch: Tôi nghĩ tôi đã hồi máu sống lại đầu không choáng, miệng không khô, ngay cả nói cũng không đau nữa!!

Lạc Thành: Sờ đầu một cái.

Thập Tịch: O(∩∩)O nam thần ngày hôm nay thật là dịu dàng.

Lạc Thành: Phải không? Tiểu yêu tinh.

Thập Tịch: … Ta có thể thu hồi lời mới vừa rồi không Σ( ° △ °|||)︴.

Lạc Thành: Cậu cứ nói đi?

Thập Tịch: Nam thần moah moah (づ3)づ╭.

Lạc Thành: Ừ, moah moah.

Lạc Thành: Thập Tịch, tôi phải xuống.

Thập Tịch: Ừ, bai bai.

Tưởng Thập không nghĩ rằng nam thần sẽ xuống nhanh như vậy, nam thần không ở trên mạng cảm thấy thật nhàm chán. Tưởng Thập dứt khoát thoát chim cánh cụt. Tắt máy vi tính.



Đột nhiên chuông điện thoại di động reo, Tưởng Thập chậm rãi đi tới đầu giường, cầm điện thoại di động lên, thấy người điện đến, vội vã nhận.

“Lạc học trưởng…anh tìm em có việc gì sao?”

Giọng nói bên kia truyền tới làm Tưởng Thập cảm thấy rất quen thuộc, cảm thấy giống một người đặc biệt. Đặc biệt lúc anh ấy thấp giọng nói chuyện…

“Không có chuyện thì không thể tìm em sao? Mùa hè này trôi qua thế nào?”.

“… Ừ, cũng không tệ lắm.” Tưởng Thập nghe mà sửng sốt, tại sao lại có một loại lỗi giác Lạc Thành nam thần đang nói chuyện với mình. Sửng sốt một chút mới trả lời.

“Giọng nói của em sao vậy? Không phải cả ngày đều trạch ở nhà chứ.”

“Ừ… ách xì, ách xì, ách xì.” Tưởng Thập đưa điện thoại ra xa một chút, hít mũi một cái. Chuyện gì xảy ra?

Tưởng Thập cảm thấy mũi dễ chịu một ít, mới đặt điện thoại di động lại bên tai.

“Tưởng Thập, có phải em bị cảm hay không?”

“Không có. Mũi có chút khó chịu.”

“Nhảy mũi một cái, có người nhớ ngươi nhảy mũi hai cái, chính là có người nguyền rủa em nhảy mũi ba cái, chính là… em bị cảm.”

“Học trưởng anh thế mà lại tin mấy thứ này.”

Tưởng Thập hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, cùng học trưởng nói chuyện vài câu. Đồng ý với anh sẽ tìm thuốc uống, mới cúp điện thoại.

Học trưởng cao hơn mình hai năm, đang học nghiên cứu. Ở trường học cũng rất chăm sóc mình. Dáng vẻ rất đẹp, nhưng mà vì sao anh ấy còn chưa có bạn gái nhỉ?.

Nhưng mà, giọng học trưởng thực sự rất êm tai QWQ.

Tưởng Thập si ngốc nghĩ, không biết Lạc Thành nam thần là người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.