Lạc Thành: Tưởng Thập, đi ra gặp mặt đi, nhớ em.
——
Tưởng Thập xác định là mình thích Lạc Thành nam thần, bắt đầu ngóng chờ buổi gặp mặt của tổ kịch.
Đã qua năm ngày từ chuyện bôi đen lần trước, trong năm ngày này giọng nói mà Tưởng Thập chú tâm bảo dưỡng cũng đã khá hơn. Ít ra lúc thức dậy vào buổi sáng cũng sẽ không cảm thấy tiếng nói khô khốc phát đau.
Chuyện đầu tiên làm khi rời giường là mở máy vi tính, đăng nhập chim cánh cụt. Đâylà chuyện mà trạch nam nào cũng làm.
Nhắn tin chào buổi sáng ân cần thăm hỏi cho Lạc Thạnh nam thần, mới lảo đảo vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngày hôm nay nhất định phải xin số điện thoại nam thần! Tưởng Thập nắm chặt tay, ngồi trở lại trước máy tính.
Nhìn tin trả lời của Lạc Thành nam thần, bùm bùm gõ chữ.
Thập Tịch: Nam thần! Ngày hôm nay ngàn dặm không mây, khí trời mát mẻ, có thể cho tôi số điện thoại di động của anh không? =3=.
Đánh chữ trong khung đối thoại xong, nhìn thoáng qua, cảm thấy không được. Xoá bỏ!
Thập Tịch: Nam thần nam thần, chúng ta đã biết lâu như vậy anh còn không có cho tôi số điện thoại di động! ╭(╯^╰)╮
… Như vậy cảm thấy mình có chút gấp gáp, một chút cũng không rụt rè!! Xóa bỏ xóa bỏ!
Thập Tịch: Nam thần, chúng ta cũng sắp gặp mặt, anh còn chưa cho tôi số điện thoại di động của anho(////////)q
Thập Tịch nhìn lại một lần, ừ, câu cú không có vấn đề, ừ... Không có sai chữ. Xem xem, lý do này rất được! Khen ngợi trí thông minh của mình hai trăm ba mươi ba lần = =+, sau đó lập tức gởi đi.
Tưởng Thập bắt đầu ngóng đôi mắt – trông mong chờ trả lời.
Nhưng mà 1 phút trôi qua…
Nhưng mà 3 phút trôi qua…
Nhưng mà 5 phút trôi qua…
Thập Tịch: Nam thần nam thần anh không ở đó sao, meo? QVQ
Thập Tịch: Nam thần anh tức giận sao? Đừng không để ý tới tôi mà! Cùng lắm thì tôi không hỏi anh số điện thoại di động. QAQ
Tưởng Thập cắn môi, tuy rằng số điện thoại di động rất quan trọng, có số điện thoại di động cảm thấy khoảng cách lập tức gần hơn không ít, nhưng mà vì vậy mà bị nam thần chán ghét thật không tốt! QAQ Lạc Thành nam thần chưa bao giờ tiết lộ về chuyện của mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng cho số điện thoại di động như vậy! QAQ mình thật đường đột! Có thể yêu cầu xóa đi làm lại không? ┭┮﹏┭┮.
Thập Tịch: Nam thần ┭┮﹏┭┮ tôi sai rồi!
Lạc Thành: …
Lạc Thành: 139.
Tương Thập ngẩn người, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, lập tức mừng rỡ như điên!! Nam thần gởi số điện thoại di động cho mình!Q 血 Q! Nam thần thế mà lại cho mình số điện thoại di động!!! Nam thần cuối cùng cũng cho mình số điện thoại di động rồi ()/ lalala!
Thập Tịch: Nam thần ╰(°°)╯ thì ra anh không tức giận! Tôi còn tưởng rằng tôi chọc anh không vui 【 vẽ vòng tròn】
Lạc Thành: Tiểu yêu tinh…
Lạc Thành: Muốn gặp mặt không? Tôi ở dưới tàng cây chương trong công viên Hồ Đông chờ cậu.
Thập Tịch: sdguiwlqdbgswd
Lạc Thành: Làm sao vậy, không muốn?
Thập Tịch: Rất rất rất hưng phấn mà thôi ╰(°°)╯ nam thần tôi rất thích anh!.
Lạc Thành: … Thực sự?
Thập Tịch: 【 điên cuồng gật đầu 】.
Lạc Thành: Sờ đầu một cái, cậu qua đây đi.
Thập Tịch: Lập tức đi ngay ╰(°°)╯ nam thần chờ tôi nha.
…
Lạc Dĩ Thần bỏ điện thoại di động vào trong túi tiền, nghiêng người dựa vào cây chương, nhìn cửa vào công viên, thất thần thật lâu…
Tưởng Thập, em ấy không nhớ rõ số điện thoại di động của mình…
Lạc Dĩ Thần quả thật có tư tâm, thấy Tưởng Thập muốn số điện thoại di động của mình, vốn là có thể gởi một số khác cho cậu, thế nhưng anh không có. Chỉ đem số mình thường dùng, số này Tưởng Thập cũng có lưu trong điện thoại di động gởi qua cho cậu.
Thế nhưng, em ấy không nhớ rõ số điện thoại của mình…
Cứ như vậy không suy nghĩ kỹ càng đã hẹn người ra, có ổn hay không? Có trách anh lừa dối cậu lâu như vậy hay không.
Thập Tịch vẫn gọi mình là nam thần, thế nhưng đó là dưới tình huống không biết mình là Lạc Dĩ Thần. Nếu quả như thật sự gặp được, có thể thất vọng hay không? Nam thần trong lòng thế mà lại là học trưởng của mình, cảm giác lập tức tiêu tan… nghĩ cũng không dám nghĩ.