Nam Thần Bình Hoa

Chương 4: Chương 4: Casting phim điện ảnh




Kiều Hi Dương vô cùng tự tin, hắn được chọn vào vai nam phụ. Mà Tần Ức bây giờ đang cách phần casting vai nam chính có ba mươi phút.

Tin tức trong nghề cho biết, nam chính được chỉ định là Tần Thiều (nghệ danh của bạn Tần Ức, không biết bạn nào còn nhớ không J) Tuy rằng không biết Tần Thiều như thế nào nhưng nhìn những tài nguyên mà cậu ta giành được từ trước tới này thì hẳn hậu phương phải rất vững chắc.

Ngoại trừ những diễn viên hạng thứ mười tám ra chứ những diễn viên có thứ hạng như hắn cũng không muốn tham gia casting tranh vai nam chính với Tần Thiều. Thế nên cái người mới bước vào kia chắc chắn là đến thử vai nam phụ. Truyện Đam Mỹ

Vì là phim điện ảnh thanh xuân, tiêu chuẩn đoàn làm phim đưa ra là phải dưới 25 tuổi, vẻ bề ngoài phải trẻ trung, ưa nhìn. Mà trong số các ứng viên, nếu ai có kỹ năng diễn tốt hơn hắn thì vẻ bề ngoài lại không bằng, mà tương đối hợp vai thì cũng không nổi tiếng như hắn.

Những loại phim kiểu này không đòi hỏi nhiều kỹ năng diễn xuất nhiều mà diễn ngây ngô, đơn giản một chút có khi còn được khen. Hơn nữa, cả bên nhà đầu tư và đạo diễn còn phải cân nhắc đến thị trường phim ảnh. Có thể dùng người mới nhưng với bộ phim được đầu tư lớn thế này, chắc chắn không thể dùng người mới 100%. Dù sao làm phim cũng không phải làm từ thiện, thiệt hại quá lớn thì không biết nói với ai.

Mà người cuối cùng đi vào là sao? Rõ ràng hắn đã được chọn rồi, người vừa tiến vào chắc chắn có người đứng sau. Hơn nữa, hắn cũng không muốn thừa nhận ngoại hình người kia còn hơn hắn một đoạn dài.

Kiểu tóc gọn gàng, thoải mái, đồng phục cấp ba của Trung Quốc xấu kinh dị mặc trêи người cậu ta cũng biến thành ưa nhìn, bên cạnh đó còn có gương mặt one-hit-one-kill thì làm sao trật vain am phụ được?! Hơn nữa còn không thèm liếc hắn cái nào, chắc chắn là có người đứng sau rồi!

Không cần biết diễn xuất thế nào, nội gương mặt kia thôi người ta cũng đã đánh bại hắn bởi nếu diễn không tốt thì fan của loại phim truyền hình thanh xuân kiểu này cũng chỉ nhìn gương mặt thôi. Những diễn viên lão làng nổi tiếng trong giới bắt đầu đi lên từ “gương mặt mới có giá trị nhan sắc cao” cũng không phải hiếm, đằng này người ta còn có người đứng sau đặc biệt.

Chỉ có mấy giây mà trong đầu Kiều Hi Dương nảy ra mấy chục cái tags gắn lên người vừa bước vào “đối thủ”,“tiểu bạch kiểm”,“newbie”, “được nhiều người “bao dưỡng”,... khiến bước chân dừng lại ở ngưỡng cửa.

Kiều Hi Dương không nhận ra, Tần Ức lại không thèm nhìn hắn. Cậu là một diễn viên vô cùng tiêu chuẩn, bình thường không bao giờ có mặt ở những buổi thông báo [toàn Giang Hà báo, công ty không dám sắp xếp]. Công ty cố gắng làm cho cậu trầm xuống, Tần Ức cũng không giao tiếp với các tiền bối.

Hơn nữa, vào thời điểm thông tin về phim của cậu được đưa ra, người ta toàn hóng ảnh đế với ảnh hậu. Bản thân cậu không thích xem phim truyền hình (khụ, cháu đóng phim truyền hình mà cháu không thích xem....), lại chẳng nhớ được mặt ai nên không nhận ra người vừa đi qua đã từng hợp tác với mình.

Tần Ức vừa bước vào, mấy người phụ trách chọn vai đều sững sờ. Bọn họ trao đổi ánh mắt. Ai thế? Ông có nhận ra không? Kết quả không ai nhận ra gương mặt mới này, chỉ đờ ra nhìn nhau.

Người phụ trách sắp xếp thứ tự là một phụ nữ lớn tuổi khéo léo, vì vẻ bề ngoài của Tần Ức, giọng nói nhẹ nhàng hơn so với bình thường rất nhiều: “Cậu đây có phải đi nhầm chỗ rồi không? Phần casting vai nam phụ của chúng tôi đã kết thúc rồi.”

Trong danh sách casting chỉ có 137 người, hôm nay đến đủ.

Tần Ức lui lại một bước, liếc Giang Hà đang đứng bên ngoài: “Ở đây không phải là địa điểm casting của “Nếu không phải là yêu?” à?”

Nếu Giang Hà mù đường thì Thạch Tĩnh Chi đã không sắp xếp hắn là người đại diện cho cậu. Hơn nữa ở bên ngoài cũng treo áp phích với thông báo cơ mà.

Biên kịch đeo kính mắt dày cộm nâng kính lên rồi liếc tập danh sách trước mắt: “Đúng là ở đây. Xin hỏi cậu tên là gì?”

Tần Ức lúc sau mới phản ứng được: “Xin lỗi, tôi tới đây thử vai nam chính. Có phải tôi đến quá sớm không?”

Cậu vừa nói xong, Kiều Hi Dương thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải là đối thủ của mình, chỉ là một tiểu minh tinh không biết trời cao đất dày là gì. Gương mặt đẹp thì sao? Muốn lăn lộn trong giới giải trí cũng không phải có mỗi gương mặt là đủ.

“Không sớm, không sớm.” Lần này là đạo diễn lên tiếng. Dù nam chính đã được định trước, thử vai chỉ là làm trò nhưng đột nhiên phát hiện một tiểu thịt tươi thế này đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Lần này không được chọn không sao, nếu có kỹ năng diễn xuất ổn, không chừng lần sau còn có thể hợp tác.

“Vậy cậu báo tên đi.” Nữ nhân viên cầm bút vô cùng dịu dàng nói.

Tần Ức cúi chào: “Chào các vị giám khảo, tôi là Tần Thiều.”

“Cậu nói gì cơ?” Bỗng nhiên nhận ra là mình thất lễ, nữ nhân viên vội hỏi thêm một câu: “Mạo muội hỏi một câu, người quản lý của cậu là ai?”

Tần Ức ngạc nhiên không biết thử vai thì liên quan gì với quản ý nhưng vẫn thành thực trả lời: “Giang hà, Giang trong giang thủy (nước sông), Hà trong hà thủy (lại là nước sông J).” Giang Hà- người quản lý của Tần Ức, trước kia quản lý hàng đầu trong nghề, đúng là một kim bài quản lý có ánh mắt sắc bén, mang một ảnh đế một ảnh hậu ra với thế giới.

Tuổi không nhỏ, nhiều tật xấu, bị OCD bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nhưng năng lực làm việc là không thể nghi ngờ. Tuy nhìn mặt còn non nhưng không ai dám đi trêu chọc hắn.

Mấy người này có thể không nhận ra Tần Ức nhưng chắc chắn là biết Giang Hà.

Bởi vì Kiều Hi Dương đứng ở phía cánh cửa, người nhân viên kia ngó ra ngoài có thể nhìn rõ gương mặt nhã nhặn của Giang Hà.

Giang Hà cười một cái, người vừa mới hỏi Tần Ức lập tức bẻ đôi cái bút.

Cùng vang lên với tiếng bút bị bẻ là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Có thể là do bước hụt mà Kiều Hi Dương ngã sấp mặt xuống, may mà có lấy tay che mặt chứ không sống mũi thẳng tắp kia đã gãy đôi rồi.

Để giữ ấn tượng tốt với bên sản xuất, Kiều Hi Dương sau khi đứng dậy chỉ lễ phép chào rồi rời đi.

Tuy rằng Tần Ức thấy hơi ngớ ngẩn khi mà không dùng tay chống xuống đỡ lấy người nhưng theo lễ phép, cậu cũng không nói gì mà chỉ cười một cái với đối phương.

Kiều Hi Dương đi khuất tầm mắt mọi người thì vội vã tăng tốc rời khỏi tòa nhà, che bụng dưới, tiến vào xe riêng.

Người đại diện thấy hắn, định lên tiếng hỏi tình hình casting nhưng nhanh chóng sửa miệng, quan tâm hỏi: “Trêи người có chỗ nào không thoải mái à? Không sao chứ?” Kiều Hi Dương cũng xem như người có tư chất tốt nhất trong tay cô, cũng có tiền đồ không tồi, đương nhiên là cô cũng muốn quan tâm một chút.

“Vai diễn không có vấn đề gì lớn.”

“Thế là tốt rồi.” Người đại diện vui vẻ.

“Tốt cái gì mà tốt.” Gương mặt Kiều Hi Dương trầm xuống. Đột nhiên phát hiện thấy mình thất lễ, hắn lên tiếng giải thích: “Hôm nay tôi thấy mặt thật của Tần Thiều.”

“Thế lại càng tốt không đúng à? Tuy các cậu không cạnh tranh nhưng hậu phương cậu ta hẳn là rất vững chắc, giao hảo tốt hơn là trở mặt với nhau.”

Đối với khán giả, Tần Thiều có thể chỉ là một diễn viên xấu xí chuyên đóng vai nam chính, là người kéo tổng giá trị nhan sắc của bộ phim xuống. Nhưng đối với người trong giới mà nói, Tần Thiều là đại diện cho nhà đầu tư, nhà sản xuất phim nổi tiếng, là cơ hội nổi tiếng cho nam thứ nếu không thì cô cũng không để Kiều Hi Dương đến cạnh trai vai phụ của phim này.

Cho dù quản lý đã nói như vậy nhưng biểu cảm trêи mặt Kiều Hi Dương không thả lỏng chút nào. Hắn dậm mạnh chân xuống sàn xe, thảm da nhân tạo lõm xuống rồi nhanh chóng đàn hồi trở về hình dạng ban đầu. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là ai đã nói Tần Thiều xấu xí?!”

Gương mặt kia mà xấu, hắn làm nam phụ chắc chắn bị người ta đánh luôn (ý ảnh là xấu quá bị đánh đó)!? Tần Ức cười một cái, tim hắn thiếu chút nữa rớt ra ngoài, nhắc đến khán giả thì thôi, khỏi nói luôn đi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy một sự ác ý sâu sắc đến từ vũ trụ.

Rốt cuộc là ai nói Tần Thiều xấu? Đó là vấn đề mà ai đến buổi casting cũng đang đặt một dấu hỏi chấm lớn. Bọn họ đề là những người lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm, nhìn vô số gương mặt, nhìn những minh tinh đã trải qua dao kéo lại càng không kể xiết. Nhưng người trẻ tuổi đẹp trai trước mặt đây, từng xentimét vuông trêи mặt không có chỗ nào có dấu vét nhân tạo. Đây mà là xấu, trêи đời này còn có người nào gọi là đẹp sao?

Tần Ức nhìn mọi người, năm phút sau không nhịn được nữa, cậu lên tiếng: “Xin hỏi đã bắt đầu được

chưa?”

“Đương nhiên, đương nhiên, xin mời!” Vốn là nhiều người bất mãn với Tần Ức thủ vai nam chính là diễn viên đã được chỉ định bỗng hy vọng thêm một ít. Lúc trước nghe nói Tần Thiều đã diễn tệ lại còn xấu, được mỗi cái hậu phương vững chắc. Nếu lớn lên xấu là tin đồn không chừng diên dở cũng vậy.

Bọn họ chỉ ra một đoạn kịch bản mà nam nữ chính cùng ở chung trêи hành lang để Tần Ức diễn.

Tần Ức hắm mắt, hít sâu, soạn lại lời thoại trong đầu một lần, điều chỉnh biểu cảm, chuẩn bị diễn.

Thạch Tĩnh Chi ở nhà lớn nhà họ Thạch đang xem trực tiếp không nhịn được mà che mắt mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.