Nam Thần Bình Hoa

Chương 5: Chương 5: Đo ni đóng giày




Từ lúc Tần Ức bắt đầu diễn cho đến khi kết thúc, những ứng viên khác ức chế phát khóc. Họ từng xem nhiều người khác diễn dở, nhưng dở thành như vậy thì chưa từng thấy bao giờ.

Trước kia nghe tin đồn trong nghề là kỹ năng diễn xuất của Tần Thiều siêu dở nhưng cũng không tin mấy bởi lời đồn đại điêu quá sức tưởng tượng.Đến cả người thường còn không tới mức đó, nói gì đến việc Tần Thiều còn là diễn viên, lại còn là diễn viên đã từng làm nam chính của năm bộ phim.

Năm bộ phim của Tần Thiều có công tác pr tốt, đội hình diễn viên mạnh, bọn họ cũng xem qua rồi, xem rating thì nam chính Tần Thiều cũng tính là ngôi sao được rồi. Kỹ năng diễn xuất tệ một tí cũng không có gì đáng ngại, ít nhiều cũng có kinh nghiệm rồi. Đây còn là đề tài thanh xuân, cũng chẳng cần kỹ năng diễn xuất gì cả.

Hôm nay thấy được gương mặt này của Tần Thiều, bọn họ lại càng hoài nghi tính chân thực của tin đồn. Lúc trước nhân vật của đối phương toàn là cố ý bị bôi xấu, đòi hỏi kỹ năng diễn rất cao, khó lòng mà đạt được đến mức đó, toàn là đòi hỏi newbie có trình độ ảnh đế. Vậy có thể thấy là người này cũng không kém lắm.

Vậy mà sau khi Tần Thiều diễn xong bọn họ biết mình sai rồi. Bọn họ không nên nghi ngờ tính chân thực của tin đồn trong nghề. Kỹ năng diễn của người này tệ ngoài sức tưởng tượng, có thể gọi là “thanh tân thoát tục”, quả thực là làm người ta trào máu họng.

Chưa từng thấy trêи đời có người nào nói chuyện như người xưa đọc sách. Âm thanh từ tính như vậy mà vẫn cứ bị Tần Thiều phát huy thêm ra cả công dụng ru ngủ. Còn chưa kể đến biểu cảm cứng ngắc, hành động cứng ngắc, như là zombie vậy!!!! Nếu vẻ bề ngoài không đủ tiêu chuẩn chắc dọa nữ chính chạy mất dép chứ đừng nói gì đến rung động.

Theo như kịch bản thì đoạn này là nam chính đụng vào nữ chính đang bị phạt, sách trong tay rơi xuống đất.

Hai người ngồi xuống nhặt sách, nam chính dịu hàng nói chuyện với nữ chính rồi chinh phục cô chỉ bằng vài câu nói và một nụ cười. Để thể hiện sự ngây ngô của họ sinh cấp ba, tay hai người va vào nhau là đồng thời phải thể hiện ra không khí ái muội nhưng vẫn phải trong sáng. Chuyện này thì đối với diễn viên bình thường cũng không có gì khó lắm.

Nói chung thì đây là một cảnh đơn giản, diễn viên khó có thể phát huy được nhiều năng diễn xuất của mình, quan trọng vẫn là gương mặt. Vai nữ chính không có, sách vở cũng không ó, Tần Ức phải tự tưởng tượng ra hết.

Thật sự là Tần Ức đã vô cùng nỗ lực. Cậu cố gắng tưởng tượng ra cảnh nhặt sách ở trong đầu [nhưng thật sự mọi người chỉ nhìn thấy một đôi mắt có hồn bỗng trở nên vô hồn, hướng nhìn xa xăm).

Cậu cũng tưởng tượng ra nữ chính, thế nhưng số “sinh vật giống cái” mà Tần Ức được tiếp xúc thật sự là quá ít. Thậm chí, cậu chưa từng “mộng tinh” thấy, cũng chưa từng nằm trêи giường tưởng tượng ra nữ thần trong mộng của mình.

Ở trong đầu cậu, nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp quá lắm cũng chỉ là nữ giúp việc trong nhà. Thói quen biểu hiện tình cảm mập mờ với Thạch Tĩnh Chi đã khắc vào trong xương tủy khiến cậu không tự chủ được mà mang theo vẻ cao cao tại thượng của người kia. Điều đó khiến cho mọi người trong phòng cảm thấy hơi sợ hãi.

Về khoản động tác, không muốn nơi nhưng thực ra Tần Ức có một tật xấu, nếu không cố ý diễn thì động tác sẽ rất tự nhiên, một khi cố gắng diễn thì động tác lại cứng ngắc, thiếu tự nhiên.

Hiển nhiên, lần này diễn thử cậu thất bại toàn tập. KỂ cả không nhìn sắc mặt của đạo diễn với biên kịch thì tự bản thân cậu thấy cậu làm chưa tốt.

Mà điều này không quan trọng, quan trọng là... là một diễn viên, đầu tiên là phải có một tinh thần thép, cho dù có bị đạo diễn chửi đến “cẩu huyết lâm đầu” cũng phải kiên cường. Đó chính là “Sổ tay tự tu dưỡng của diễn viên” mà Tần Ức ngày nào cũng nhẩm trước giờ đi ngủ.

Trước đây, khi tham gia phim điện ảnh, Tần Ức bị hóa trang xấu cũng không để ý thì làm sao mà cậu lại bận tâm những lời nói khó nghe của đạo diễn. Cơ mà nhờ thân phận và thái độ khiêm tốn của Tần Ức, NG bao nhiêu lần đạo diễn cũng sẽ không mắng cậu.

Sau khi diễn thử xong, Tần Ức cất tiếng kéo tất cả những vị nhà sản xuất và đạo diễn biểu cảm táo bón lâu ngày và chuyên viên với trái tim tan vỡ trở về trạng thái bình thường.

“Diễn xong rồi sao?” Ngài đạo diễn xoa xoa cái bụng phệ của mình, sợ hãi hỏi.

“Tôi đã diễn xong, cảm ơn mọi người.” Tần Ức cúi gập người bốn mươi lăm độ, hai tay đặt dọc theo người đúng tiêu chuẩn.

“Tốt, tốt lắm, quá tốt luôn!” Một nhân viên không chuyên nghiệp lắm bừng tỉnh từ cơn mơ. Cô vừa mở mắt ra đãy thấy bạn nhỏ Tần Ức mặc đồng phục học sinh cúi chào theo tiêu chuẩn. Cảnh tượng đẹp mắt ấy khiến tiếng vỗ tay nhiệt tình của cô vang lên, phá vỡ sự trầm mặc ở phòng casting.

Sự cổ vũ đầu tiên rõ ràng là có ý nghĩa đặc biệt hơn mà Tần Ức cũng không ngại bày tỏ sự thân thiện với người tốt với mình. Cậu hướng về phía cô gái nọ, mỉm cười. Ngay lập tức, trong lòng mọi người trở nên nhộn nhạo, tiếng vỗ tay càng lúc càng nghiệt liệt.

Dù sao cũng là diễn viên do nội bộ chỉ định, nếu như Tần Ức không tham gia diễn xuất, thì sẽ không có nhà đầu tư, mà không có nhà đầu tư thì cũng không quay được phim. Mấy người kia trao đổi ý kiến một lúc rồi cuối cùng, người am hiểu sắp xếp ngôn từ nhất, một nam biên kịch lên tiếng: “Diễn xuất của cậu đây vô cùng vô cùng đặc sắc, mời cậu trở về chờ thông báo.”

Tần Ức không bị căng thẳng vì tham gia casting dù không biết vai vế của Thạch Tĩnh Chi và Giang Hà lớn như thế nào. Giang Hà gọi cậu đi casting có nghĩa là mấy hôm sau đoàn làm phim sẽ liên hệ để cậu nhận vai. Dưới tình huống như vậy thì cậu cũng chẳng cần bận tâm kết quả, nhưng nếu trêи mặt đạo diễn thể hiện một chút biểu cảm tán dương thì cậu sẽ rất vui.

Chỉ cần tiến bộ một chút xíu cũng vui, cũng sẽ nỗ lực gấp mấy lần.

Lúc đi ra ngoài chỗ Giang Hà đang chờ. Hắn tiến lên hỏi, cậu ủ rũ trả lời: “Casting không tốt lắm.”

Giang Hà mỉm cười cổ vũ: “Thiếu gia, không sao đâu. Bây giờ cậu với A Thất về trước, tôi vào nói chuyện với đoàn làm phim một chút.”

Tần Ức nhìn hắn chốc lát, trực giác nhạy bén mách bảo cậu mấy người bên trong sắp gặp nguy hiểm: “Anh đừng làm quá.”

Giang Hà tiếp tục mỉm cười: “Đều là người văn minh, tôi nào dám làm gì quá. Không có gì đâu, chỉ là ôn chuyện với bạn cũ thôi.”

“Thật không đấy?” Tần Ức nghi ngờ hỏi.

Giang Hà cười đến mức cơ mặt co rút: “Tôi lừa thiếu gia làm gì? Yên tâm đi! À cậu mà không về, boss sẽ mất hứng đấy.”

Tần Ức vừa nghĩ tới lúc Thạch Tĩnh Chi không vui thì không chần chừ nữa: “Vậy tôi về trước. Nếu có tin vui nhớ báo cho tôi luôn nhé.”

Chân trước của Tần Ức vừa bước khỏi cửa thì trong phòng casting đã loạn cả lên. Rõ ràng là kỹ năng diễn của Tần Ức đã dở quá mức cho phép, chỉ có một người khi nãy bị nụ cười của Tần Ức phóng điện nói một câu tích cực: “Tôi thấy cậu ấy diễn cũng được lắm! Cười cực kỳ dịu dàng. Tôi mà là nữ chính, nhất định sẽ rung động.” Nhưng mà nụ cười lúc đang diễn của Tần Ức, cô không nhìn thấy.

Đạo diễn phim này còn rất nóng tính, lúc cãi nhau còn phát cáu lên. Ông thực sự không hiểu làm sao mà bên nhà sản xuất phải chọn một người như vậy, muốn nâng đỡ cũng không thể nâng người dở như vậy chứ!!

Trong lúc bọn họ đang cãi nhau, Giang Hà bước vào: “Đều là bạn cũ với nhau cả, chuyện cũ lúc khác nói. Thân là người đại diện của Tần Thiều, tôi cảm thấy tôi phải thay nghệ sĩ của tôi nói mấy lời. Tần Thiều là một diễn viên tốt, chưa từng đi cửa sau.”

Tiếng cười nhạo trong phòng vang lên: “Giang Hà, anh muốn nói bừa cũng phải nhìn mọi người chứ. Cậu ta mà không đi cửa sau thì trong giới này còn ai đi qua cánh cửa đó.”

Giang Hà làm động tác tạm dừng: “Các vị hãy nghe tôi nói hết. Tôi nói như vậy vì mọi người đều là nhân viên lâu năm của công ty giải trí Tĩnh Ức, có sự chuyên nghiệp nhất định, chuyện trong nghề biêt cũng không ít. Như vậy, nhất định các vị phải biết những bộ phim trước đây hay kể cả phim này đều là đo ni đóng giày cho Tần Thiều, không có Tần Thiều, Tĩnh Ức cũng không để các người quay những bộ phim đó. Cậu ấy không đoạt cơ hội của người khác, mà ngược lại, nhân vật nam phụ hay các nhân vật khác đều nhận cơ hội mà Tần Thiều cho. Có Tần Thiều, người khác mới có cơ hội.”

Tần Ức nhà hắn không phải cái loại đi cướp vai người khác. Sách viết dở, nhà giàu tự trả tiền in sách vì thích. Tần Ức diễn xuất dở, Thạch Tĩnh Chi chịu bỏ tiền đầu tư cho cậu diễn, chỉ là sẵn có công ty, Thạch Tĩnh Chi không bận tâm chuyện lỗ vốn.

Mấy người kia bị hắn dọa cho đơ người. Cuối cùng, đạo diễn Mộc Tử Lệ phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi: “Coi như mọi người ở đây là bạn cũ, anh nói thật cho chúng tôi biết, vị thiếu gia dưới trướng anh có lai lịch thế nào?”

Giang Hà lại nâng gọng kính lần nữa: “Tần Thiệu là nghệ danh, thật ra cậu ấy họ Tần, tên chỉ có một chữ Ức. Công ty giải trí Tĩnh Ức, mấy người hiểu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.