Chương 793: cầu hôn lãng mạn nhất (23)
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nói một câu, còn chưa có xoay người, vốn là Đường Thời còn đang sánh vai với cô, đột nhiên bước tới một bước, cứ quỳ một gối xuống trước mặt cô như vậy.
Mắt Cố Khuynh Thành, bỗng nhiên trợn đến lớn nhất, kinh ngạc nhìn qua Đường Thời mà há hốc mồm, liền vội vươn tay ra, muốn kéo Đường Thời đứng lên, lại đột nhiên nghe thấy có người hô lớn: “Mau nhìn màn hình lớn của khách sạn Kinh Thành kìa...”
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy trên màn hình lớn của khách sạn Kinh Thành, chẳng biết lúc nào, vậy mà xuất hiện hình khi còn bé của cô và Đường Thời.
Khi đó máy chụp ảnh kém, còn không có như bây giờ, ảnh chụp phóng to, chiếu ở trên màn hình lớn, có vẻ hơi mơ hồ.
Cô trên tấm ảnh, mới vừa học biết đi, buộc hai cái đuôi ngựa, mở to hai mắt, toét miệng cười khúc khích.
Khi đó Đường Thời ba tuổi, một thân tây trang màu xanh, đeo cái nơ màu hồng, lộ ra gương mặt non nớt kiểu người lớn, đối với ống kính, mí mắt cũng chẳng muốn nhấc một chút, một bộ chẳng thèm ngó tới.
Hai tấm hình đặt song song ở trên màn hình lớn gần ba mươi giây, sau đó hiệu ứng hóa thành một đám bươm buớm, nhẹ nhàng bay lượn phiêu tán, sau cùng lại xuất hiện những anh tuổi thơ của Cố Khuynh Thành và Đường Thời, ở một lần chụp chung trong bữa tiệc.
Nương theomản ảnh, ở trên đường cái đột nhiên vang lên khúc nhạc nhẹ nhàng.
Đến khi hình ảnh vẫn tiếp tục chiếu hết, mới đứng im, sau đó có một giọng của Giang Mỹ Kỳ dịu dàng vang lên: “Trên tay thanh xuân, còn lại bao nhiêu, tư niệm còn có, bao nhiêu dày vò...”
Theo tiếng ca của Giang Mỹ Kỳ, có càng nhiều ảnh chụp của Cố Khuynh Thành và Đường Thời xuất hiện.
“Ngẫu nhiên đã dùng qua lược, lưu lại đường cong thời gian, thế giới của anh, chỉ mong đều tốt...”
Trong tấm ảnh Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, tuổi tác dần dần lớn, khi ở trên màn hình lớn phát đến ảnh chụp lúc Cố Khuynh Thành sinh nhật sáu tuổi, màn hình xuất hiện một tầng sương mù, để ảnh chụp trở nên không rõ ràng nữa, sương mù phía trên, chậm rãi xuất hiện một hàng chữ rồng bay phượng múa.
Kiểu chữ này, Cố Khuynh Thành không thể quen thuộc hơn được, là chữ của Đường Thời.
“Năm 1990, em đột nhiên xông vào sinh mệnh của anh, “
“Năm 1991, anh biết tên em gọi Cố Khuynh Thành.”
“Năm 1992, em mở miệng gọi anh là anh Đường Thời.”
“Năm 1993, em trở thành một bộ phận trong sinh mệnh anh.”
“Năm 1994, em là một đứa trẻ đáng ghét theo đuôi.”
“Năm 1995, anh trở thành học trưởng của em.”
Theo từng hàng chữ xuất hiện, hàng chữ bên trên bắt đầu nhạt dần, mãi cho đến năm 1995 xuất hiện, tiếng ca Giang Mỹ Kỳ đột nhiên biến mất, xuất hiện giọng nói của Đường Thời: “Năm 1991 đến năm 1995, khi đó, chúng ta cũng không biết yêu, nhưng anh lại biết, em chiếm cứ suốt một tuổi thơ.”
Tiếng Đường Thời kết thúc, màn hình lớn đột nhiên đen kịt, ba giây đồng hồ sau, tiếng ca của Giang Mỹ Kỳ vang lên lần nữa, trên màn hình xuất hiện là ảnh chụp Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời thủa niên thiếu.
“Khi anh nhớ tới, em mỉm cười, thư tình vô ý trọng năm đó, thời gian dằng dặc, thanh xuân dần qua, không thể quay về thời gian thân nhau tốt đẹp.”
. . .