Chờ một chút, lại từ bỏ (10)
“Trước kia cậu ở cùng một chỗ với anh ấy, cậu còn có thể khuyên được anh ấy, hiện tại. . .” Tứ Nguyệt nói đến đây, mới ý thức mình vẫn líu lo không ngừng, sắc mặt cô hơi xấu hổ một chút, nghiêng đầu nhìn qua sắc mặt của Cố Khuynh Thành có chút trắng bệch, sau đó lập tức dừng lại, chờ một lúc, mới ấp úng nói một câu: “Khuynh Khuynh, thật xin lỗi, mình chỉ là thói quen, đi cùng với cậu là trò chuyện, rồi nhắc tới anh ấy, vừa rồi, vừa rồi mình. . .”
Cố Khuynh Thành biết Tứ Nguyệt muốn noi gì, cô hơi động nhẹ khóe môi, cười yếu ớt với Tứ Nguyệt, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tứ Nguyệt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, đánh giá sắc mặt cô, quan sát được Cố Khuynh Thành thật sự không có gì, lúc này mới yên lòng lại.
Trong xe yên tĩnh một phút đồng hồ, Tứ Nguyệt lại như không có suy nghĩ thốt ra: “Còn có một việc, Khuynh Khuynh, trước mình nghe Tam Ca nói, anh ây luôn luôn không ở công ty, giống như đều là đi qua một hội sở, cái hội sở kia gọi. . .”
Tứ Nguyệt suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra nói: “Hội sở Tô Uyển.”
“Thật sự là kỳ lạ, cái hội sở kia tuy cũng được cho là hội sở cấp cao, nhưng nó cũng bình thường, anh ấy luôn ở trong đó làm cái gì. . . Mà vào mười một giờ khuya hai ngày trước còn để Tam Ca gọi một chiếc xe taxi, Tam Ca còn phải ra một giá cao, sau khi về trả tiền, Tam Ca thuận miệng hỏi, nói là gọi cho một cô gái. . . Chậc chậc chậc. . . Anh ấy không phải có một cô gái ngưỡng mộ đó chứ. . .” Tứ Nguyệt lại bỗng nhiên im lặng một lần nữa, lần này cô cũng không có dám nhìn tới Cố Khuynh Thành, mà chỉ ảo não nhìn thẳng phía trước, nín thở, hết sức chuyên chú lái xe của mình.
Cố Khuynh Thành lại bị chuỗi lời từ trong miệng Tứ Nguyệt, nói có chút run sợ.
Vào hai ngày trước, mười một giờ, Taxi. . . Hoàn toàn cùng với hoom cô bị nhạo báng, chờ không được Taxi.
Một đêm kia, cô ở khu chờ Taxi thật lau bị gio lnahj, mãi mới chờ đến lúc có một chiếc xe taxi, là anh gọi giúp cô sao?
Như vậy nói cách khác, người khách trong phòng bao “Thược Dược” , vẫn luôn là Đường Thời. . . Mà người lúc giám đốc đi gặp cũng là anh, chính vì anh, giám đốc mới đối với cô khách khí như vậy. . .
Cố Khuynh Thành càng phỏng đoán, càng chắc chắn mình phỏng đoán đúng, tốc độ tim cô đập càng nhanh hơn
Thực ra mây cái này, căn bản không phải cô suy nghĩ nhiều, mà chính là Đường Thời vẫn luôn ở chung quanh cô?
Thần sắc Cố Khuynh Thành, lập tức trở nên cứng lại.
Tứ Nguyệt lại tưởng rằng mình nói chuyện không suy nghĩ, nhắm trúng vết thương của Cố Khuynh Thành, cô mới dám cẩn thận từng li từng tí, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái, nhẹ giọng mở miệng lần nữa, nói một câu: “Thật xin lỗi, Khuynh Khuynh.”
Cố Khuynh Thành vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình như cũ, không có phản ứng. .
Tứ Nguyệt lo lắng: “Khuynh Khuynh, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi mình hơi lanh mồm lanh miệng, chứ con người mình, cứ ở cạnh cậu, mới không che đậy miệng như thế, Khuynh Khuynh, cậu đừng để trong lòng. . .”
Cố Khuynh Thành hoàn hồn, cô căn bản đều không nghe thấy Tứ Nguyệt nói cái gì, chỉ là lắc đầu qua loa với Tứ Nguyệt, cô đột nhiên rất muốn yên lặng một chút, nghiêng đầu, nhìn thấy xe Tứ Nguyệt đã tiến vào khu biệt thự Tây Uyển, khoảng cách Cố gia không bao xa, liền nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt, cậu thả mình ở chỗ này đi.”