Chương 569: Chờ một chút, lại từ bỏ (9)
“Còn có một lần, trong công ty có văn kiện khẩn cấp, cần anh ấy ký tên, mình gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói đợi, kết quả mình đợi đến mười một giờ khuya, đều không thấy anh ấy, thế là mình liền đi tới căn hộ của anh ấy, mình đứng khô cằn ở cửa gần tới rạng sáng, mới nhìn thấy anh ấy trở về, mình hỏi anh ấy gì, anh cũng không nói, ký tên cho mình, liền đuổi thẳng mình đi. . . .” Tứ Nguyệt nói đến đây, còn đảo mắt, hoàn toàn một bộ oán trách Đường Thời.
Cố Khuynh Thành rũ tầm mắt xuống, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Tứ Nguyệt dừng một cái, đột nhiên giống là nhớ tới đến cái gì, nghiêng đầu nhìn qua Cố Khuynh Thành nói một câu: “Mấy ngày trước chân anh ấy bị thương.”
Cố Khuynh Thành nghe nói như thế, tay vô ý thức nắm chặt, cô nhớ tới lúc mình từ siêu thị trở về, suýt nữa bị xe máy đụng.
Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Chuyện lúc nào?”
“Mình cũng không biết anh bị lúc nào, dù sao bị bốn năm hôm, trên chân có vết thương rất sâu.”
Bốn năm hôm trước. . . Cô cũng bốn năm hôm trước suýt nữa xảy ra chuyện. . Chẳng lẽ Đường Thời thật sự lúc đó cứu cô, thụ thương sao?
Cố Khuynh Thành nhăn mày lại. . .
Tứ Nguyệt cũng không có phát hiện Cố Khuynh Thành hơi khác thường, tiếp tục mở miệng nói: “Lúc đầu mọi người cũng không biết, cậu cũng biết, từ trước đến nay anh ấy rất biết che giấu, bình thường gặp anh trong công ty, liền như một người bình thường không có gì khác biệt, lúc nhị ca vô ý đi qua tìm anh ấy ký văn kiện, không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh ấy đang xử lý vết thương trên đùi, mới biết được.”
Tứ Nguyệt nói, nhìn kính chiếu hậu một chút, quan sát đường xá, lái xe ra ngoài rồi, nói tiếp: “Nhị ca nói vết thương của anh ấy còn có thể nhìn thấy cả xương, cậu cũng biết nhị ca gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, lúc ấy nhìn thấy cảm cảm thấy thịt mình đau, nhưng anh lại không có cảm thấy gì, cầm rượu cồn tùy tiện khử trùng một chút, liền cầm lấy băng vải băng bó lại.”
Trước kia Cố Khuynh Thành quan tâm Đường Thời, đều là muốn làm anh vui lòng, hiện tại cô cũng không cần nghĩ đến việc khiến cho anh cao hứng, xin giúp đỡ anh thứ gì, thế nhưng khi nghe anh bị thương nặng như vậy, cô lại phát hiện lòng mình, vậy mà nổi lên một chút đau lòng, cô chần chờ một chút, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Không có đi bệnh viện xem một chút sao?”
“Chúng mình rất muốn để cho anh ấy đi bệnh viện xử lý vết thương một chút, anh ấy còn nói có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, chết sống không chịu đi, tam ca còn tự mình tìm giúp anh ấy một bác sĩ ban đêm qua nhà xử lý vết thương cho anh ấy, kết quả mỗi lần đều bác sĩ đợi đến mấy giờ, cũng không gặp được người, căn bản không biết anh ấy đi nơi nào.”
Tứ Nguyệt càng nói, càng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng trong giọng nói, lại lộ ra đau lòng: “Mà lại, anh ấy cũng không có kiêng kỵ gì, mấy cái xã giao còn uống rượu, về nhà tắm rửa như cũ, vết thương trở nên có chút nghiêm trọng, may mắn là trời lạnh, nếu là trời nóng, người vừa ra mồ hôi, đoán chừng chân đã thối, nhưng tình huống vẫn còn có chút hỏng, mình nhìn anh ấy mấy ngày mở hội nghị trong công ty, tư thế đi cũng không đúng.”
Sắc mặt Cố Khuynh Thành, hơi hơi trở nên có chút tái nhợt, cô nắm chặt tay, càng thêm dùng lực, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay.
. . .