Chương 562: Chờ một chút, lại từ bỏ (2)
Chẳng qua cũng tò mò, rõ ràng người đàn ông kia chủ động đắp tấm thảm cho Cố Khuynh Thành, còn mang sữa bò, tại sao hết lần này tới lần khác lại để cho cô đến thay thế anh, nói là mình làm?
Thật sự là nghĩ mãi cũng không rõ. . . Mặc kệ, lấy tiền, cô liền làm theo, cũng không quan hệ nhiều lắm với cô. . . ?
Tiểu Lâm nghĩ đến đây, lắc đầu, liền khóa ngăn tủ, đi ra phòng nghỉ.
Cố Khuynh Thành uống xong sữa bò, sửa sang quần áo một chút, liền ra ngoài đánh đàn.
Đêm nay bên trong hội sở Tô Uyển, vô cùng tốt, tất cả phòng bào, gần như đông nghẹt, khả năng có người đang đánh bài, tiếng hoan hô có chút lớn, tiếng nói không ngừng trong phòng truyền tới, sắp che lại âm nhạc ưu mỹ của Cố Khuynh Thành.
Tám giờ, từ trong phòng bao “Hoa hồng”, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra, uống một ít rượu, đi trên đường đều lung la lung lay.
Ông ta vòng quanh đại sảnh một vòng, sau đó liền cất bước, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành đang đánh đàn, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, liền vòng quanh đàn dương một vòng, sau cùng đứng ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành mấy phần, sau đó hài lòng gật gật đầu, tiến lên trước, hỏi một câu: “Cô tên Cố Khuynh Thành?”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Thành làm hành nghề này, nhưng cô vẫn tiếp tục đàn dương cầm của mình, vừa quay ra mỉm cười gật đầu với người đàn ông bắt chuyện, “Vâng” một tiếng.
Người đàn ông trung niên bộ dạng say rượu, đưa tay khoác lên trên vai Cố Khuynh Thành.
Ngón tay Cố Khuynh Thành đang đánh đàn dừng một chút, âm nhạc trôi chảy ưu mỹ bị gián đoạn.
“Làm sao không đánh? Tiếp tục đánh đi, thật là dễ nghe.” Người đàn ông trung niên mở miệng nói.
Cố Khuynh Thành lặng yên nghiêng người, né tránh tay người đàn ông, không có đi nhìn sang ông ta, tiếp tục đánh đàn.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh nghe một hồi, vươn tay nhấn một nốt đàn, quấy rầy tiếng đàn dương cầm của Cố Khuynh Thành.
“Tôi là học theo bộ dáng của em, vì sao nhấn ra tiếng, không có êm tai như em?” Người đàn ông trung niên nói, liền đưa tay tới, bắt lấy tay Cố Khuynh Thành: “Em đên dạy tôi một chút?”
Cố Khuynh Thành nhanh chóng rút tay mình về, người đàn ông trung niên nhếch môi, nhẹ nhàng cười hai tiếng, tiến đến bên tai Cố Khuynh Thành: “Ra giá đi, em một đêm bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông trung niên lới lời vũ nhục, vô cùng rõ ràng, sắc mặt Cố Khuynh Thành đỏ bừng, cô bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, ngữ khí có chút nghiêm khắc trách cứ một câu: “Tiên sinh, mời ông tự trọng.”
“Cô không cần giả thanh cao với tôi, ta đã sớm nghe nói, cô chính là một kỹ nữ cao cấp, giá tiền một đêm năm ngàn.” Người đàn ông trung niên đánh giá Cố Khuynh Thành từ trên xuống dưới, giống như rất hài lòng, gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: “Bộ dạng thật không tệ, da mịn thịt mềm, như vậy đi, đêm nay theo tôi đi, tôi cho làm cô vài lần, một vạn, cô thấy như thế nào. . .”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết, Cố Khuynh Thành liền giơ tay lên, hướng vào mặt ông ta, hung hăng vung một cái tát.
Người đàn ông trung niên giống như là không nghĩ tới, Cố Khuynh Thành lại đột nhiên động thủ đánh người, sững sờ một chút, sau đó mới mở miệng, chửi một câu: “Đồ con điếm!”
Cố Khuynh Thành vừa tức vừa giận, mặt đều đỏ lên theo, cô nghĩ cũng không có nghĩ, trực tiếp cầm quyển nhạc bên trên đàn đàn dương cầm, đập vào đầu người đàn ông kia.
. . .