Chương 565: Chờ một chút, lại từ bỏ (5)
Đường Thời mở miệng lần nữa: “Không nên nói cho cô ấy biết, có người giúp cô ấy gọi xe, đưa cô qua chỗ cô ấy muốn, thu phí bình thường, về phần tiền của ông, muộn một chút sẽ có người trả cho ông.
Đường Thời cúp điện thoại, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy Cố Khuynh Thành mừng rỡ mở cửa xe, chui vào, qua không đầy một lát, xe khởi động, hướng đi về phía cô ở.
Đường Thời lập tức quay người, ấn chuông trong phòng, trực tiếp quét thẻ tính tiền, qua bãi đậu xe dưới đất, mở xe của mình, đi theo ra ngoài.
Giống như ngày thường, Đường Thời đi theo Cố Khuynh Thành, một đường đi vào tiểu khu cô đang ở, anh nhìn lấy cô giao tiền xe, xuống xe, vào tiểu khu, sau đó chờ xe taxi rời đi, mới nhẹ nhàng giẫm chân ga một chút, lái xe tiến về phía trước một đoạn.
Lúc này gần nửa đêm mười hai giờ, trên đường phố rất vô cùng yên tĩnh, Đường Thời ngồi trong xe một hồi, điện thoại di động của anh vang lên.
Đường Thời quét mắt hiển thị một vòng, thấy là Lục Nhiên, lúc này mới vươn tay, cầm điện thoại di động lên, nghe.
“A Thời, chuyện buổi chiều anh để cho tôi tra, tôi đã tra rõ ràng, Nghiêm Dịch này, có chút háo sắc, cũng có chút vô lại, rất nhiều công ty nhỏ đều có chút sợ ông ta, không hề thích hợp tác với ông ta, bình thường ông ta tu tập cũng có hạn, chẳng qua hai ngày trước, hình như gặp qua người của tập đoàn Vinh Thăng, hẳn là có một cuộc hợp tác, người phụ trách hợp tác, anh cũng biết, là Trình Tả Ý.”
Đường Thời bất động nghe Lục Nhiên nói xong, không có lên tiếng.
Chờ một lúc, Lục Nhiên hỏi: “Có vấn đề gì không? Tại sao đột nhiên điều tra những công ty nhỏ này?”
Đường Thời hắng giọng: “Không có việc gì.”
Dừng một lúc, anh nghĩ tới Nghiêm Dịch buổi chiều, ở trong hội sở, mắng Cố Khuynh Thành là giày rách anh không muốn, ánh mắt Đường Thời thời trở nên lạnh lẽo, lại mở miệng nói: “Trong thời gian ngắn nhất, nghĩ biện pháp làm công ty Nghiêm Dịch phá sản.”
“Ừm.” Lục Nhiên ấp ứng một tiếng, nhanh chóng đánh một hàng chữ trên bàn phím, mới lại mở miệng hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Đường Thời trầm mặc một hồi, nói: “Tìm thời gian giúp tôi gặpTrình Tả Ý, tôi muốn gặp riêng cô ta.”
Xuất hiện quấy rối ngoài ý muốn, địa vị của Cố Khuynh Thành ở hội sở Tô Uyển, trong nháy mắt tăng lên mấy cấp, thậm chí lúc phát tiền lương, rõ ràng cô chỉ làm 20 ngày, giám đốc lại phát cho cô một tháng tiền lương.
Cô vẫn luôn nghĩ đến người gặp một lần trong phòng bao “Thược Dược”, vốn đi tìm một cơ hội, đi một chuyến tới phòng “Thược Dược”, thế nhưng người ngồi bên trong, cô đều không biết, lúc này cô mới hoàn toàn tin tưởng, thật ra là mình suy nghĩ nhiều, sau đó trong lòng cô, liền hiển hiện một nụ cười khổ, thật đúng là cô suy nghĩ nhiều, làm sao cô lại quên, Đường Thời trông coi một công ty lớn như vậy, mỗi ngày đều bận rộn tới tối mịt, khi mình còn là thư ký của anh, rất nhiều lần nhìn thấy lịch trình của anh bị sắp xếp đầy, thường xuyên bận rộn đến rạng sáng, chỉ có một hai giờ mới rảnh rỗi, cho nên làm sao tốn hao nhiều thời gian và tinh lực như vậy, vây quanh cô? Có lẽ lần đó, khi mình suýt nữa bị xe đâm phải, Đường Thời vừa lúc thấy mình, thuận tay giúp mình, cho tới nay, chẳng qua, chính là cô suy nghĩ nhiều mà thôi.
Rõ ràng đã cùng Đường Thời tách ra, giữa anh và cô, không còn liên quan.
. . .