Chương. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (5)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành nói những lời này xong, hoàn toàn ngoài dự kiến Đường Thời, đột nhiên thìa nước canh trong tay anh va vào chén sứ, phát ra tiếng vang trong trẻo, sau đó cả người ước chừng sửng sốt hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành chần chờ rất lâu mới lên tiếng hỏi: “ Em...Em đã làm cơm cho anh?”
Cố Khuynh Thành dùng lực nắm đôi đũa trong tay nhìn chằm chằm Đường Thời không có lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cố Khuynh Thành gật đầu rất nhỏ nhưng mà Đường Thời lại thấy rõ ràng.
Cố Khuynh Thành đã làm cơm cho anh? Chuyện khi nào? Tại sao anh hoàn toàn không biết?
Đường Thời phảng phất cảm giác được, mình dường như bỏ lỡ cái chuyện cực kỳ trọng yếu gì.
Trong lòng anh rõ ràng, mình nếu là không đi hỏi Cố Khuynh Thành toàn bộ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sau đó tiếp tục làm bộ như không biết, đáy lòng anh có lẽ sẽ thoải mái một chút, mà anh hỏi tuyệt đối sẽ làm cho anh khó chịu.
Nhưng mà mặc dù như thế, Đường Thời trầm mặc một hồi vẫn mở miệng, thanh âm có vẻ có chút trầm trầm: “ Chuyện khi nào?”
Hỏi xong những lời này, Đường Thời cảm giác trái tim mình giờ phút này cũng ngừng đập, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, tập trung tinh thần chờ Cố Khuynh Thành nói lời kế tiếp, như là sợ không cẩn thận bỏ lỡ cái gì.
Cố Khuynh Thành từ câu hỏi Đường Thời, trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày đó: Cô tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn lớn như thế, lạnh lại hâm, lạnh lại hâm, lặp lại nhiều lần rốt cục anh mới trở lại, lại đổi lấy anh nếm qua một câu sau đó cô bàn lớn ngồi ở trước bàn ăn, ăn đồ ăn hâm nóng nhiều lần đã có chút biến vị, lại không một chút khẩu vị, sau đó giống như là người máy, bức bách mình cường bạo nuốt xuống.
Cho dù sự kiện kia đi qua mấy tháng, Cố Khuynh Thành hồi tưởng lại chuyện ngày đó, cô vẫn có thể cảm giác mất mát thật sâu như cũ.
Cố Khuynh Thành buông xuống mi mắt, cách một hồi thật lớn, giọng nói mới hơi chút có vẻ có chút thoải mái mà nói: “Chính là ngày em tới khu nhà ở hỏi lễ phục đính hôn của chúng ta anh có ý kiến gì không?”
Nói tới đây Cố Khuynh Thành nâng mí mắt liếc Đường Thời một cái, sau đó rất nhanh buông thõng xuống, nhợt nhạt ôm lấy môi nở nụ cười một chút: “Anh trở về nhà trọ có chút trễ, em hỏi anh ăn cơm chưa? Anh nói anh ăn rồi.”
Mi tâm Đường Thời nhăn nhăn, nghĩ một lát mới hậu tri hậu giác nhớ tới hình như có một sự việc như thế, hình như là buổi tối trước đính hôn ba ngày.
Cái thời điểm kia, anh bởi vì xí nghiệp Cố thị đột nhiên xuất hiện sự cố, cô cầm năm trăm ngàn tới trả lại cho anh.
Một trận kia làm tâm tình của anh mất mát đến chỗ cực hạn, làm chuyện gì đều có chút nóng nảy, buổi tối tham gia một cái bữa tiệc đã uống không ít rượu, thời điểm trở về nhìn thấy cô vậy mà ở trong nhà ở, anh còn thoáng giật mình một chút.
Anh nhớ rõ ngày đó xác thực cô chủ động đi lên phía trước hỏi anh ăn cơm chưa?