Chương 614. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (4)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành nghe thấy tiếng Đường Thời, vội vàng thu liễm tất cả suy nghĩ nổi lên của mình, ngẩng đầu lắc lắc đầu đối với Đường Thời, sau đó mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười cười: “Cảm ơn anh đặc biệt mang sữa bột từ Mĩ quốc về.”
--
Túi giấy có chút nặng, bụng Cố Khuynh Thành lớn, xách lên có chút khó nhọc, thời điểm nhận trong tay Đường Thời suýt nữa bị sữa bột rơi vào té lăn trên đất, cuối cùng vẫn là Đường Thời xách túi giấy đưa cô trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Đường Thời đi phòng Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm, đáy lòng anh có chút khẩn trương, cũng có chút khó chịu.
Trong đầu Cố Khuynh Thành còn đang cảm thấy xoắn xuýt do Đường Thời đối mình tốt.
Cho nên dọc theo đường đi hai người cũng không có nói chuyện với nhau.
Từ trong thang máy đi ra, Cố Khuynh Thành móc cái chìa khóa nhà ra, mở cửa.
Nhận được Cố Khuynh Thành mời, Đường Thời cũng không có ý tứ sốt ruột đi vào, mà là đứng ở trước cửa hướng trong phòng đánh giá một chút, đồ dùng trong nhà rất đơn giản, phòng lại thu dọn rất sạch sẽ, trên ban công chỉ phơi hai bộ quần áo của cô, cũng không có giống anh suy nghĩ, sẽ nhìn thấy hình ảnh nội y của cô phơi cùng của anh ta làm cho anh khó chịu, sau đó lúc này anh mới bước tiếp bước chân đi vào nhà Cố Khuynh Thành.
Đường Thời dựa theo Cố Khuynh Thành phân phó cầm sữa bột phụ nữ có thai đặt ở trên bàn trà phòng khách.
Cố Khuynh Thành rót một chén nước lọc cho Đường Thời, liền đi vào phòng bếp.
Mỗi ngày cô tan tầm về nhà đều đói, cho nên trước khi đi làm việc sẽ đặt nước canh và cháo, còn có đồ ăn ở trong nồi hấp, chỉnh thời gian xong đến khi cô vừa tan tầm về nhà liền có thể ăn cơm được.
Hôm nay Cố Khuynh Thành đói muốn chết giống như trước kia, cho nên sau khi đưa cho Đường Thời cốc nước liền bỏ chạy tiến vào phòng bếp mở nồi hấp ra.
Phòng bếp Cố Khuynh Thành là kiểu cởi mở, chưng nấu đồ ăn hương vị trong nháy mắt từ phòng bếp bay tới trong phòng khách.
Đường Thời nắm cốc nước quay đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành, nhìn cô cầm đồ gia vị thả một chút muối vào nước canh.
Chỉ ngửi mùi Đường Thời đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng mà nghĩ đến mỗi ngày Trần Mặc Thâm đều có thể ăn đồ ăn cô làm, đáy lòng nổi lên một cỗ chua xót nói không nên lời.
Thời điểm Cố Khuynh Thành bưng thức ăn đến trên bàn cơm nhìn thấy Đường Thời ngồi trên sofa, cô có chút xấu hổ mình một mình ăn, cho nên liền mở miệng hỏi một câu: “Anh có đói bụng không, có muốn ăn một chút hay không?”
Đáy mắt Đường Thời nở rộ một tầng sáng rọi nói không nên lời, anh gật đầu một cái không nói gì, đặt cốc nước đi tới trước bàn ăn.
Cố Khuynh Thành cầm một đôi đũa cùng bát đưa cho anh, sau đó ngồi ở đối diện anh, chỉ chỉ đồ ăn trước mặt nói: “Có phần nhạt, anh không hẳn ăn quen.”
Đường Thời cầm chiếc đũa nếm một ngụm, hương vị thực không đặc biệt tốt, nhưng mà anh lại nhai kĩ nuốt chậm rất lâu mới nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu liếc Cố Khuynh Thành một cái: “Em học nấu cơm khi nào?”
Động tác Cố Khuynh Thành ăn đồ ăn dừng một chút, sau đó nuốt nuốt xuống, mới rũ rèm mắt xuống thấp giọng nói: “Thời điểm em tại Anh quốc rất muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng chỉ tự mình nấu rồi.”
Cô đi Anh quốc là anh ban tặng.
Những lời này giống như là một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Đường Thời.
Vẻ mặt Đường Thời cứng ngắc một chút, qua một hồi mới lên tiếng nói: “Lần đầu tiên ăn cơm em làm, rất không sai.”
Đường Thời là vì làm dịu không khí, nhưng mà Cố Khuynh Thành ngồi ở đối diện thời điểm nghe thế động tác nắm chiếc đũa dừng dừng, cánh môi động một hồi mới giương mắt lên nhìn Đường Thời nói: “Kỳ thật trước kia em làm cho anh một bữa cơm, chỉ là anh không...”