Ngay lúc nhân viên đang miên man suy nghĩ, Cố Khuynh Thành đã thay xong đồ tắm xong, từ phòng thay đồ đi ra.
Đồ bơi là kiểu thấp ngực, vòng eo mảnh khảnh, tay chân thon dài, da
thịt trắng như tuyết, Cố Khuynh Thành chỉ buộc đơn giản mái tóc dài lên, lộ ra cái cổ mượt mà, nổi bật dưới màu xanh lam, ngây thơ thêm chút gợi cảm.
Nhân viên nhìn đến ngây dại.
Cố Khuynh Thành thấy nhân viên nhìn mình chằm chằm, tuy cũng là nữ, cô cũng có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Nhân viên hoàn hồn, vội vã cầm khăn tắm, phủ thêm cho Cố Khuynh Thành, mới dẫn cô đi tới cửa suối nước nóng.
Bốn bề xung quanh suối nước nóng toàn núi, hơi nước bốc lên, cây cối xanh biếc càng thêm tươi mới.
Nhân viên mang Cố Khuynh Thành dọc theo đường đá nhỏ, đi qua mấy khúc quẹo, cuối cùng đứng ở suối nước nóng ở tận trong cùng: “Đường tiên
sinh, Cố tiểu thư đã đến.”
Nói xong, nhân viên khẽ gật đầu với Cố Khuynh Thành, lễ phép cười một cái, rời đi.
Hơi nóng lượn lờ, khiến tầm mắt trở nên có chút không rõ, ngoại trừ
tiếng nước chảy chậm rãi thật nhỏ, hoàn toàn yên tĩnh, khiến người ta
rất khó phân phân biệt trong suối nước nóng, rốt cuộc có người hay
không.
Cố Khuynh Thành đứng ở bên bờ suối nước nóng, đợi một lúc lâu, cũng
không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, ngay khi cô cho rằng có phải
Đường Thời đã tới ao suối nước nóng khác hay không, trong suối nước nóng trước mặt truyền đến tiếng nước ào cái.
Kèm theo tiếng nước càng ngày càng lớn, Cố Khuynh Thành thấy hơi nóng trong suối nước nóng, cuồn cuộn phả về phía trước.
Đường Thời ở phía trong cùng suối nước nóng, chậm rãi bơi tới.
Nước trong suối có chút sâu, Đường Thời cao tới mét 9, đứng thẳng lên, nước còn hơi quá ngực anh.
Anh không có mang mũ bơi, tóc ẩm ướt nhỏ nước, anh giơ tay lên, lau
nước trên mặt nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó liền bước lên bậc thang, từ
trong suối nước nóng đi tới: “Tại sao em lại ở đây?”
Đường Thời chỉ mặc một cái quần bơi, vóc người hoàn mỹ gợi cảm, lộ không bỏ sót chỗ nào ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cơ ngực rắn trắc trắng nõn của anh, có một đường nước chảy xuống.
Mặc dù Cố Khuynh Thành đã gần gũi da thịt rất nhiều lần với anh, vẫn
có chút ngượng ngùng rũ ánh mắt xuống như cũ, vừa may thấy tay anh bị
thương, mang theo một cái bao tay chống nước.
Cố Khuynh Thành vốn lo lắng tay anh, hiện tại, phát hiện mình có chút quá quá lo lắng, lập tức không biết nên trả lời Đường Thời như thế nào.
Ánh mắt Đường Thời quan sát từ trên xuống dưới người Cố Khuynh Thành, cũng không có bởi vì sự trầm mặc của cô mà có chút không vui, chỉ cất
bước, đi tới bàn đá một bên.
Trên bàn đá, đặt một cái ấm trà và vài chén trà, một cái điện thoại
được đặt ở trên, còn có mấy khăn tắm màu sắc, gấp lại chỉnh tề đặt đó