Đứa nhỏ... Cố Khuynh Thành nghe hai chữ này, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Làm sao cần sinh đứa bé sớm một chút, hiện tại cô thật sự đã có đứa
nhỏ, chỉ là... Chỉ là đứa nhỏ này, dường như Đường Thời căn bản không
hoan nghênh.
”Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy chẳng lẽ là không nỡ để anh thoát
khỏi em?” Trần Mặc Thâm nhìn sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng bệch, giọng
nói thoáng có chút lo lắng nửa thật nửa giả nói đùa.
Cố Khuynh Thành hoàn hồn, hướng về phía Trần Mặc Thâm lắc lắc đầu: “Không có.”
” Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, anh vốn là muốn đi bệnh viện thăm một người bạn, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé?”
” Không cần, em muốn tiếp tục ngốc tại đây một hồi.” Kỳ thật chính cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, ầm ĩ lật trời cùng cha mẹ,
Đường Thời lại lạnh nhạt cô, chỉ có Tứ Nguyệt cũng gả cho người khác.
” Vậy được rồi.” Trần Mặc Thâm cũng không có miễn cưỡng, giơ tay lên
gọi người phục vụ tính tiền, thời điểm chuẩn bị đứng dậy rời đi nghĩ đến Cố Khuynh Thành chỉ mặc một áo lông mỏng manh, lại mở miệng nói: “Áo để lại cho em.”
” Không cần, cám ơn.” Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới áo khoác
choàng trên người mình của Trần Mặc Thâm, vội vàng đứng lên cầm áo đưa
cho Trần Mặc Thâm: “ Em gọi điện thoại để cho người ta mang áo đến đây
cho em.”
Tóc dài của Cố Khuynh Thành buông xuống hai bên mặt, che giấu một cái dấu tay màu hồng do Cố phu nhân tát, lúc này cô đưa áo khoác cho Trần
Mặc Thâm, đầu chuyển có chút nhanh, tóc dài bay bay, làm cho mắt Trần
Mặc Thâm phát hiện sưng đỏ trên mặt cô, mi tâm Trần Mặc Thâm nhăn lên,
vươn tay vén tóc dài Cố Khuynh Thành lên: “Trên mặt em làm sao vậy? Ai
đánh em hả?”
Trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, Trần Mặc Thâm là người đàn ông cực kỳ
ôn hòa, lại không ngờ tới anh ta cũng có thời điểm mở miệng ngoan độc.
Cố Khuynh Thành rút tóc mình từ trong tay Trần Mặc Thâm ra, hướng về
phía anh ta cười cười, bộ dáng thể hiện không muốn nói chuyện nhiều cùng anh ta: “Không có gì, anh đi từ từ.”
Trần Mặc Thâm biết Cố Khuynh Thành không muốn nói chuyện cùng mình,
mình ép hỏi cô cũng sẽ không nói, nhìn chằm chằm cô một hồi mới nhẹ
nhàng gật gật đầu: “ Vậy em tự chiếu cố mình thật tốt, anh đi trước, tạm biệt.”
”Tạm biệt.”
Cố Khuynh Thành vẫn duy trì mỉm cười, chờ Trần Mặc Thâm rời khỏi liền hơi có chút mệt mỏi nằm úp sấp ở trên bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên
ngoài cửa sổ kính, vì trong bụng mình mang thai đứa nhỏ này nên tâm
phiền ý loạn rối một nùi.
---
Thời điểm Đường Thời đến phòng bệnh Cố Chính Nam, Cố Khuynh Thành không hề ở đây.
Cố phu nhân nhiệt tình gọi anh như cũ, còn tự mình rót một chén nước
cho anh, Cố Chính Nam Nam tán gẫu chút chuyện trên thương trường cùng
anh như cũ, chỉ là sắc mặt hai người tại sao lại không dễ nhìn.
Đường Thời ngồi ở trong phòng bệnh ước chừng mười phút, nhưng không
có nhìn thấy bóng dáng Cố Khuynh Thành, vì thế giống như vô ý mở miệng
hỏi một câu: “Khuynh Khuynh không ở bệnh viện sao?”
Hai mắt Cố phu nhân nhìn chằm chằm tay mình mới cười trả lời vấn đề
Đường Thời: “Khuynh Khuynh nói buổi chiều có chút việc bận, liền đi ra
ngoài rồi.”
Gần đây, mỗi ngày anh tới bệnh viện nhìn như là chăm sóc Cố Chính
Nam, kỳ thật bất quá là vì thấy cô, nhất là hôm nay thời điểm anh tới
đây còn cố ý mang theo thuốc mỡ, hiện tại nghe thấy cô không có ở bệnh
viện, đáy lòng Đường Thời hơi có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn
lạnh nhạt không chút để ý gật gật đầu bày tỏ biết rõ, lập tức tiếp tục
tán gẫu chuyện trên thương trường cùng Cố Chính Nam.