Editor: Quỳnh Nguyễn
Đường Thời cũng không có tán gẫu lâu, liền đứng dậy cáo từ, thời điểm đi xe về công ty nhận được điện thoại của Lục Nhiên, nói ở hội sở Tây
Nhị Hoàn tiếp đãi khách hàng từ nước Pháp tới, hỏi anh mấy giờ đến.
Đường Thời đáp lại một câu “Lập tức”, liền từ lái xe đến Tây Nhị Hoàn.
Đường ở thành phố thường xuyên tắc đường, bất quá Đường Thời đi vài
Km lại ước chừng bốn mươi phút, chỗ đậu xe dưới đất của hội sở đã đầy,
Đường Thời tùy ý dừng xe ven đường, sau đó liền bước vào hội sở.
Dựa theo tin tức Lục Nhiên gửi tới, Đường Thời dễ dàng tìm được phòng được bao ở hội sở, người phục vụ hội sở đang quỳ gối trên mặt đất, mùi
Bích Loa Xuân lượn lờ.
Thời điểm khách hàng nước Pháp tới còn mang theo quà tặng nhỏ, trong
đó có một ống nhòm do nước Đức mới làm ra, nghe nói cảnh tượng ở ngoài
trăm mét đều có thể thấy rõ ràng.
Lâm Cảnh Thần có chút hứng thú, xuyên qua cửa sổ hội sở nhìn xung
quanh bên ngoài, đột nhiên ống nhòm trong tay Lâm Cảnh Thần bất động một cái phương hướng, qua một lúc lâu sau anh ta mới quay đầu hô một tiếng: “ Anh.”
Đường Thời nghe thấy Lâm Cảnh Thần gọi, không có phản ứng chút nào,
tiếp tục dùng tiếng Pháp lưu loát tán gẫu nói giỡn cùng khách hàng nước
Pháp.
Lâm Cảnh Thần tiếp tục nhìn chằm chằm một hồi, xác định mình không
nhìn lầm mới tiếp tục mở miệng kêu một tiếng: “ Anh, anh đoán xem em
nhìn thấy người nào?”
Đường Thời hết sức chăm chú lời khách hàng nước Pháp, chỉ nhàn nhạt lườm Lâm Cảnh Thần một cái.
Lâm Cảnh Thần hướng về phía anh vẫy vẫy tay: “Là Khuynh Thành.”
Đường Thời nghe được tên này, mi tâm nhăn nhăn, nói một tiếng “Thật
xin lỗi” với khách hàng nước Pháp trước mặt, sau đó đứng lên đi tới
trước mặt Lâm Cảnh Thần nhận ống nhòm trong tay anh ta.
Lâm Cảnh Thần đứng ở bên cạnh anh chỉ vào một cái phương hướng nói:“Quán cà phê đối diện, cửa sổ phía đông, thấy không, là Khuynh Thành
đi...”
Thời điểm miệng Lâm Cảnh Thần còn chưa trình bày rõ ràng vị trí Đường Thời đã xuyên qua ống nhòm trông thấy Cố Khuynh Thành, bởi vì hội sở và quán cà phê không phải mặt đối mặt cho nên anh cũng không có thấy rõ là người nào đối diện cô.”
Khách hàng nước Pháp có thể nghe được rõ ràng một chút Trung văn, cho nên cũng đi lên phía trước tò mò hỏi một câu: “Khuynh Thành là ai?”
Lục Nhiên đứng ở bên cạnh cười, dùng tiếng Pháp trả lời: “ Đường phu nhân.”
” Đường tiên sinh thế nhưng có vợ rồi hả? Không biết có thể thấy
Đường phu nhân hay không?” Khách hàng nước Pháp vô cùng lễ phép xin ý
kiến hỏi một câu.
” Đương nhiên.” Đường Thời cầm ống nhòm trong tay đưa cho khách hàng
nước Pháp, Lâm Cảnh Thần đứng ở bên cạnh, giúp khách hàng nhắm ngay
phương hướng Cố Khuynh Thành, miêu tả đơn giản bộ dạng cùng quần áo Cố
Khuynh Thành một lần.
Sau khi khách hàng nước Pháp tìm được Cố Khuynh Thành không chút nào
che giấu tán thưởng một câu: “Đường phu nhân quả nhiên xinh đẹp.”
Đường Thời nhếch môi, tự nhiên thanh thản nói một câu: “Cảm ơn.”
Sau đó mở miệng xin lỗi với khách hàng nước Pháp: “Xấu hổ, tôi đi xuống một chuyến.”
Nói xong liếc Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần một cái, ý bảo bọn họ chiêu
đãi khách hàng nước Pháp, sau đó liền cầm áo khoác trên giá áo bên cạnh
đi ra ngoài.
Đường Thời băng qua đường đến gần quán cà phê mới nhìn rõ người đối diện Cố Khuynh Thành là ai.
Anh đứng ở chỗ không xa nhìn chằm chằm hai người mặt đối mặt trong
cửa sổ một hồi, sau đó giẫm chận tại chỗ, hướng về phía trong quán cà
phê tiến vào.