Editor: Quỳnh Nguyễn
Đẩy cửa ra, tiếng nhạc du dương uyển chuyển lọt vào trong tai, người phục vụ nhìn thấy Đường Thời, đáy mắt loé lên một tầng kinh diễm vài phần vui sướng đón chào: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”
Đường Thời giơ tay lên làm một cái động tác chớ có lên tiếng với người phục vụ, tùy ý chỉ bảng hiệu cà phê đánh dấu trên cửa hôm nay, sau đó liền khoát tay, ý bảo người phục vụ không cần đi theo mình, sau đó hướng về phía vị trí Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm ngồi đi đến.
Chỗ tựa lưng sô pha trong quán cà phê rất cao, giống như bức trường nhỏ, phân chia thành từng khối từng khối không gian nhỏ.
Đường Thời đưa lưng về phía Trần Mặc Thâm trên sofa ngồi xuống, vừa lúc có thể nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thấp trầm trầm sau lưng truyền đến.
” Đã nhiều năm như vậy, anh thủy chung nhớ rõ, lúc trước em nói với anh một câu kia, nói rằng... Thực xin lỗi, em phải gả cho Đường Thời.”
Ngón tay Đường Thời tùy ý đặt ở trên bàn nhẹ nhàng run rẩy, sau đó người phục vụ liền bưng cà phê cho anh: “Tiên sinh, cà phê của ngài.”
Đường Thời nhìn cũng không nhìn người phục vụ một cái, chỉ tập trung tinh thần nghe Trần Mặc Thâm phía sau nói.
” Em nói, đó là ước muốn từ nhỏ của em, em nhất định phải thực hiện, nói vinh hoa phú quý Cố Gia cần dựa vào Đường Thời chiếu cố.”
Sắc mặt Đường Thời có chút trầm thấp khó coi, tầm mắt trầm trầm nhìn chăm chú cà phê màu xám trước mặt.
” Lúc trước em nói em có ba nguyện vọng, gả cho Đường Thời, muốn hôn lễ phong quang nhất, còn có chính là có một đứa bé.”
Nguyện vọng... Nguyện vọng Cố Khuynh Thành anh cũng không biết, nhưng mà cái người đàn ông tên Trần Mặc Thâm này lại biết.
Vẻ mặt Đường Thời biến mất không còn một mảnh.
” Chờ anh nhìn thấy em có đứa bé, ước muốn triệt để viên mãn, anh liền triệt để hết hy vọng đi đuổi theo hạnh phúc của mình rồi.”
Ha ha... Thật đúng là tình sâu như biển, Đường Thời hít sâu một hơi, có chút nghe không nổi nữa, từ trong ví tiền móc ra tiền mặt màu đỏ đặt ở phía dưới ly cà phê, sau đó thời điểm anh mặt không chút thay đổi đứng dậy rời khỏi, còn nghe được phía sau truyền đến một câu: “Nếu thật là áy náy, vậy thì sớm sinh đứa bé một chút, để cho anh thoát khỏi em.”
Từ quán cà phê đi ra, Đường Thời cảm thấy tâm trạng mình lúc này không tốt, anh trực tiếp lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi xuống.
Vị trí ngừng xe của anh thật đúng là đúng dịp, vừa lúc có thể nhìn thấy Cố Khuynh Thành ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê.
Cũng không biết bọn họ tiếp tục nói chút gì, hai người đều đã đứng lên, Cố Khuynh Thành đưa áo khoác tây trang cho Trần Mặc Thâm, càng chói mắt hơn là Trần Mặc Thâm vậy mà vươn tay như là sờ mặt cô.
Đường Thời giơ tay lên, trực tiếp tóm lấy thuốc mỡ mua cho Cố Khuynh Thành bên cạnh trực tiếp hung hăng hướng về phía cửa kính xe đập bể.
Bên trong xe vang lên thanh âm vật cứng đập bể cửa sổ. Ngay sau đó Đường Thời liền nhìn thấy Trần Mặc Thâm từ trong quán cà phê đi ra, xuyên qua kính chiếu hậu anh có thể nhìn thấy Trần Mặc Thâm chặn một chiếc taxi rời đi, mà Cố Khuynh Thành trong quán cà phê lại chậm rãi nằm úp sấp ở trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi chút đau thương.
Tại vì gả cho mình, vứt bỏ Trần Mặc Thâm nên đau thương sao?
Đường Thời dùng lực nắm chặt tay lái, cánh môi hết sức kéo căng, cảm giác cỗ ghen tuông dày đặc trong cơ thể nhanh chóng quay cuồng.
Thời gian dần dần trôi đi.