Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 517: Chương 517: Thì Ra Anh Đều Biết (27)




Editor: Quỳnh Nguyễn

Trời chiều lặn về phía tây, sắc trời dần tối, đèn nê ông từ từ sáng lên, di động Đường Thời mới vang lên.

Là Lâm Cảnh Thần gọi tới, nói là sắp xếp chiêu đãi khách hàng nước Pháp ở khách sạn lớn tại Bắc Kinh, hỏi khi nào thì anh đến đó.

Đường Thời liếc Cố Khuynh Thành vẫn đang ngây ngốc ngồi ở trong quán cà phê một cái, hung hăng nuốt nước miếng một cái, giọng có chút gượng gạo nói: “Các cậu đi trước đi, đợi lát nữa tôi liên hệ các cậu.”

Nói xong, không đợi Lâm Cảnh Thần có phản ứng liền tắt điện thoại.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, Cố Khuynh Thành trong phòng rốt cục có một chút phản ứng, cô từ từ ngồi thẳng người giơ tay lên gọi người phục vụ, sau đó từ trong tay người phục vụ nhận menu, chăm chú nhìn một hồi, nói thật nhỏ với người phục vụ hai câu, sau đó người phục vụ mặt mỉm cười rời đi.

Qua không đến mười phút, người phục vụ liền bưng tới một phần cơm rang đặt ở trước mặt Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành cúi thấp đầu, cử chỉ tao nhã ăn, như là khẩu vị tốt, bàn cơm rang lớn như vậy ăn gần hết một phần hai mới ngừng lại được, sau đó động tác cô nhẹ nhàng chậm chạp rút một tờ khăn giấy lau khóe môi, bưng chén nước trên bàn lên, không nhanh không chậm uống vào một hơi, lúc này mới xoay người, từ trong túi của mình móc ra điện thoại di động gọi một cú điện thoại ra ngoài.

Bất quá cô chỉ nói hai câu liền cúp điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động thật lớn một hồi, cuối cùng dùng lực mấp máy môi, giống như hạ quyết tâm quyết định gì đó, lại bấm màn hình điện thoại di động một cái, không tới một phút đồng hồ, di động bên cạnh anh vang lên.

Đường Thời nghiêng đầu, nhìn thấy biểu thị lúc sáng lúc tối trên màn hình lóe ra hai chữ: Khuynh Khuynh.

--Cố Khuynh Thành giãy dụa rất lâu mới gọi cho Đường Thời.

Tối qua, ở trong nhà Tứ Nguyệt, giấc mộng kia vẫn rành rành trước mắt, một cái tát mẹ cô cho cô kia, hiện tại đau đớn biến mất nhưng mà cô cô lại vẫn mơ hồ cảm giác đau đớn như cũ.

Một mình cô ngồi ở ở trong quán cà phê, miên man suy nghĩ rất lâu cuối cùng mới hạ quyết định này.

Chẳng qua, hạ quyết định cũng không có nghĩa là lập tức có dũng khí đi thực hiện, cô vì kéo dài thời gian cho mình, tìm người phục vụ muốn menu, món chính trong quán cà phê cũng không nhiều, bởi vì có bầu nên nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thể gọi một phần cơm rang trứng ăn.

Nghĩ đến cái quyết định kia, tâm tình cô liền có chút lo lắng ăn không trôi cơm, nhưng mà vì đứa bé trong bụng, cô cường bạo ép mình ăn hơn phân nửa.

Sau khi ăn xong, cô kì kèo mè nheo đã lâu, rốt cục lấy một chiếc điện thoại, nhưng mà là gọi cho người hầu Cố Gia đưa đưa một áo khoác ấm đến đây, sau đó cô mới triệt để tìm không được lý do gì có thể kéo dài, liền nhất quyết gọi điện cho Đường Thời.

Điện thoại ước chừng vang bảy tiếng, mới bị người nghe, bên trong không có tiếng gì truyền đến, Cố Khuynh Thành đợi một lúc, sau đó mở miệng hỏi: “Đường Thời, anh ở đâu?”

Bên kia điện thoại tiếp tục là một mảnh trầm mặc trầm mặc rất lâu, sau đó cô nghe thấy tiếng người đàn ông bình tĩnh nhạt nhẽo trước sau như một truyền đến: “Ở đây, có chuyện gì sao?”

” Ân.” Cố Khuynh Thành nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó hít sâu một hơi tiếp tục mở miệng hỏi:“Đêm nay anh có thời gian không?”

Đường Thời có chút không rõ rốt cuộc Cố Khuynh Thành gọi cú điện thoại kia tìm anh vì cái gì, tâm tư anh hơi hơi xoay xoay, mở miệng nói: “Đêm nay có bữa tiệc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.