Chương 859: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 29)
Khi đó, lòng anh đối với Tứ Nguyệt, chính anh vẫn còn mơ hồ không rõ, cho nên anh chỉ có thể dựa theo ý nghĩ lúc đầu của mình mà nói.
Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, buổi sáng hôm sau, anh liền phát giác hỏng bét, hình như anh đã yêu Tứ Nguyệt.
Cụ thể là yêu cô gái này thế nào? Anh thực cũng không có nhiều cảm giác.
Nhưng mà, anh lại có chút rõ ràng, khi anh biết mình yêu cô, anh cũng không bài xích loại yêu này, thậm chí anh có chút ưa thích.
Cho nên, anh mua nhẫn...
Tô Niên Hoa chậm rãi lấy hộp nhẫn, mở ra, dù cho trong phòng không có mở đèn, mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn vẫn sáng chói.
Cánh môi Tô Niên Hoa mím chặt, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu, sau đó chậm rãi nắm vào trong tay, có chút bất lực rủ xuống sàn nhà.
Cô yêu anh như vậy, nói buông tay thì buông tay sao?
Cái này khiến người đã từng thương tổn vũ nhục qua cô như anh, làm sao lại giám mở miệng giữ lại?
Cuối cùng báo ứng, hay là hữu duyên vô phận?
Thái dương hừng đông tươi đẹp, ánh sáng mặt trời đầu tiên rơi vào cửa sổ, chiếu lên Tô Niên Hoa ngồi ở trên sàn nhà, hút thuốc suốt cả đêm qua, mắt đỏ hồng ngẩng đầu.
Nay thật đúng là ngày đẹp, trời xanh mây trắng, anh dụi điếu thuốc cuối cùng vào trong gạt tàn, sau đó chậm rãi lê thân từ dưới đất vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi một thân quần áo hàng ngày, cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Chẳng qua một giờ sau, Tô Niên Hoa đã về nhà, trong tay mang theo bữa sáng bánh quẩy sửa đậu nành mình mua ở cửa hàng cánh không xa.
Anh để những đĩa thức ăn đêm qua để lại vào trong bồn rửa, lau bàn sạch sẽ, đem đặt bánh quẩy và sửa đậu nành chỉnh tề lên bàn ăn, sau đó cầm lấy thư thỏa thuận ly hôn buổi tối hôm qua Tứ Nguyệt đưa cho mình.
Cổ họng Tô Niên Hoa lên xuống hai lần, mới vươn tay, đọc qua nội dung bên trong một chút, người giống như thất hồn, đứng ở bên cạnh bàn ăn hồi lâu, sau đó cầm thư thỏa thuận ly hôn, đi vào thư phòng.
Bởi vì mùa hè, mặc dù sáng sớm, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn mang theo nhiệt độ nóng như cũ.
Tối hôm Tứ Nguyệt trực tiếp ngồi xổm ở trên ban công chìm vào giấc ngủ, sau cùng lại bị ánh sáng mặt trời chiếu nóng mà tỉnh, cô có chút mờ mịt giơ tay lên, cản ánh sáng một chút, hoảng hốt một hồi thật lâu, mới chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm rủa mặt đơn giản một chút, sau đó đi ra phòng ngủ chính.
Tô Niên Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, không có gì ngoài hốc mắt có chút phiếm hồng, hết thảy như thường, anh nhìn thấy Tứ Nguyệt đi ra, liền đứng dậy, mở miệng hỏi: “Dậy rồi?”
Tứ Nguyệt không nghĩ tới vừa ra cửa liền có thể nhìn thấy Tô Niên Hoa, người hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu.
“Anh mua bữa sáng, ăn chút đi.” Tô Niên Hoa ngừng một chút, bổ sung nói: “Sữa đậu nành và bánh quẩy.”
Tứ Nguyệt không có cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cùng Tô Niên Hoa đi vào nhà ăn.
Hai người không có quá nhiều giao lưu, chỉ là trầm mặc đối mặt ngồi cùng một chỗ ăn phần bánh quẩy uống sữa đậu nành, hai người giống như đều ăn rất ngon, một mực đem ăn hết rồi mới dừng lại.
Tô Niên Hoa rút ra một tờ giấy đưa cho Tứ Nguyệt, sau đó lại rút cho mình một tờ,lau tay rồi ném ở trong thùng rác, ngẩng đầu, nhìn qua Tứ Nguyệt , chờ sau khi cô xong, sau đó mới mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện liên quan tới ly hôn ...”
. . .