Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 864: Chương 864: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 30)




Chương 860: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 30)

Tô Niên Hoa nói đến đây, hơi ngừng lại, anh dừng lại một hồi thật lâu, mới hít sâu một hơi, giống như những lời ra miệng mười phần gian nan, phải dùng khi lực lớn, mới nhấn rõ từng chữ rõ nói: “Anh đồng ý.”

Buổi tối hôm qua Tứ Nguyệt nhìn qua 27 tầng cao ốc, tâm còn tưởng tượng, Tô Niên Hoa sẽ không cân nhắc cùng cô ly hôn.

Dù cho cô biết, đó chỉ là cô mơ tưởng, cô hiểu, khẳng định Tô Niên Hoa sẽ đồng ý.

Thế nhưng đợi đến khi cô thật sự nghe được từ trong miệng Tô Niên Hoa ba chữ “Tôi đồng ý”, cô phát hiện, chính mình vẫn còn có chút không chịu chập nhận cái hiện thực này, cô đột nhiên rất muốn mở miệng hỏi Tô Niên Hoa một chút, rốt cuộc cô có chỗ nào không tốt, tại sao anh lại không chịu yêu cô?

Tứ Nguyệt gấp đén nắm lấy váy, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, không có lên tiếng.

Tô Niên Hoa chẳng qua là cảm thấy trái tim của mình giống như bị người nắm chặt, hiện ra đau đớn, anh lại giông như nói với chính mình, tiếp tục trình bày lời vừa nói tiếp: “Anh đã suy tính, Tiểu Nguyệt, anh tôn trọng ý em, anh đồng ý ly hôn.”

Mắt Tứ Nguyệt mắt bất ngờ trở nên có chút ướt át, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẫn không có phát ra tiếng

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm đỉnh đầu trước mặt, hốc mắt cũng đi hiện một tầng sương mù, anh quay đầu sang chỗ khác, để cho mình không nhìn tới gương mặt cô, chỉ là đem đẩy thư thỏa thuận ly hôn lên giữa bàn: “Thư thỏa thuận ly hôn anh đã kí tên, về phần xử lý thủ tục ly hôn...”

Biết rằng, anh phải phí bao nhiêu lực khí, mới hạ bút ký được vào thỏa thuận ly hôn.

Hiện tại lại phải tới cục dân chính ký tên lần nữa.

Anh thật sự là không muốn cùng cô ly hôn.

Tô Niên Hoa không nhịn được giơ tay lên, che lại gương mặt mình, nhắm mắt lại, chậm chạp thở ra nhiều lần, mới rũ tay xuống, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi hôn lễ của anh và Khuynh Thành kết thúc hãy làm, hôn lễ của họ còn có mấy ngày, ngươi anh và em còn là phù dâu phù rể, cho nên, chờ mấy ngày đi.” (kết hôn rồi mà vẫn phù dâu rể sao =.

Tô Niên Hoa giống như cái máy lặp lại từng lần: “Chờ mấy ngày đi, mấy ngày đi.”

Tứ Nguyệt không có ngẩng đầu nhìn Tô Niên Hoa, ngữ điệu mang theo một tia nghẹn ngào, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Được, không có vấn đề.”

Tô Niên Hoa không có nói chuyện, chỉ là nhanh chóng đứng dậy, đá văng cái ghế sau lưng, cầm lấy một phần thư thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn, nhanh chóng xoay người đi ra phòng ăn, sau đó lấy chìa khóa xe, rời nhà.

Tứ Nguyệt chờ cửa phòng khách bị người đóng lại, lệ rơi đầy mặt, vươn tay cầm lấy phần thư thỏa thuận mà Tô Niên Hoa lưu lại, mở ra, nhìn lấy tên Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt ký trên đấy, cuối cùng cô không nhịn được nằm sấp trên bàn, lại khóc không thành tiếng lần nữa.

Tứ Nguyệt khóc xong mới ngẩng đầu lên, tay run rẩy cầm điện thoại di động của mình, gọi một cuộc ra ngoài: “Lâm tiểu thư sao? Tôi là Tứ Nguyệt, công trình ở nước Pháp cứ để tôi đi, Đường tổng Lâm tổng Tô tổng Lục Tổng đều không biết, trước không nên nói cho bọn họ biết, được rồi, bái bai.”

Bảy tháng bảy, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, Lễ Tình Nhân Trung Quốc.

Ngày này, là hôn lễ của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.