Thời điểm thân thể Đường Thời khôi phục không sai biệt lắm, Trương tẩu liền trở về nhà cũ.
Hôm nay Thứ hai, Trương tẩu biết Đường Thời phải về công ty đi làm, cho nên sáng sớm chạy trở về chuẩn bị bữa sáng.
Thời điểm Trương tẩu mới vừa nấu cháo xong đặt ở trên bàn liền nghe thấy cửa phòng ngủ lầu hai truyền đến một tiếng vang thật lớn, bà sợ tới mức tay khẽ run rẩy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Thời nộ khí đằng đằng hướng về phía phòng cách vách đi đến.
Lúc ấy tâm tình Trương tẩu lập tức hồi hộp một phen, chẳng lẽ, Thời thiếu gia cãi nhau cùng Cố tiểu thư rồi hả?
Thời điểm Trương tẩu cất kỹ món ăn đã đặt ở trên bàn cơm, Đường Thời lại một lần nữa từ trong phòng đi ra, thay đổi một thân tây trang mới, đi giày
da, tinh thần cao ngất, vừa chỉnh sửa cổ tay áo mình vừa nhìn chăm chú
phòng ngủ chính, trực tiếp đi xuống lầu.
Trương tẩu dè dặt cẩn thận đến trước mặt Đường Thời: “ Thời thiếu gia, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.”
Bước chân Đường Thời dừng một chút, nhìn thoáng qua bàn ăn.
Trương tẩu nhìn thấy vẻ mặt Đường Thời cũng không phải lạnh dọa người như vậy, vì thế ôm tâm tư muốn làm cho Đường Thời và Cố Khuynh Thành tốt hơn,
còn nói: “ Thời thiếu gia, cậu ngồi trước, tôi đi lên lầu gọi Cố tiểu
thư.”
Ba chữ “Cố tiểu thư” kia vừa nói ra, vẻ mặt Đường Thời nháy
mắt trở nên có chút cứng ngắc, sau đó dùng cái mũi hừ lạnh một tiếng,
bước chân lại đột nhiên bước tiếp, không có bất kỳ cái gì dừng lại tiêu
sái đến chỗ của lớn, đổi giày, rời khỏi.
---
Cố Khuynh Thành rửa mặt xong, lúc xuống lầu nhìn thấy Trương tẩu ủ rũ ngồi ở trên ghế sofa.
So sánh với Đường Thời tức giận, tâm tình Cố Khuynh Thành lại có vẻ thật
tốt, thậm chí còn chủ động chào hỏi với Trương tẩu một tiếng: “Trương
tẩu, sớm.”
Vẻ mặt Trương tẩu u sầu ngẩng đầu, nói một câu “Sớm”
với Cố Khuynh Thành, sau đó có vẻ có chút vô tình nói: “Bữa sáng đã ở
trên bàn cơm rồi.”
Cố Khuynh Thành “Uh`m” một tiếng, đi đến trước
bàn ăn, nhìn cơm sáng trên bàn một chút, sau đó ngồi xuống, cầm lấy
chiếc đũa bắt đầu ăn.
Trương tẩu nhìn Cố Khuynh Thành một mình
ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, thở dài một hơi, sau đó đi đến trước bàn ăn
múc thêm một chén cháo nữa cho Cố Khuynh Thành: “Cố tiểu thư, cô lại cãi nhau cùng Thời thiếu gia rồi hả?”
Nhắc tới ba chữ “ Thời thiếu
gia” kia, Cố Khuynh Thành nhất thời lại nghĩ tới một trận chửi rủa thậm
tệ của Đường Thời kia, đáy lòng cô nhất thời ấm áp, hướng về phía Trương tẩu “Uh`m” một tiếng, sau đó vươn tay nhận cháo trong tay Trương tẩu,
nói một tiếng “Cảm ơn” với Trương tẩu.
Thời điểm Cố Khuynh Thành
cầm lấy thìa ăn cháo, động tác dừng một chút, sau đó ngẩng đầu hướng về
phía Trương tẩu cười cười bổ sung: “Cũng không tính là cãi nhau, chính
là Đường Thời một mình anh ấy mắng tôi thôi.”
Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua thời gian, cách giờ đi làm khoảng một giờ, cô nhanh chóng ăn cháo xong, đứng lên chuẩn bị rời đi trước, lại bổ sung một câu với
Trương tẩu: “Ước chừng mắng tôi hơn mười phút.”
Nói xong, Cố
Khuynh Thành cười cười, sau đó cầm lấy chìa khóa xe mình, cũng vội vội
vàng vàng đi ra cửa, lưu lại một mình Trương tẩu ngây ngốc đứng ở trong
phòng ăn, một đầu mờ mịt không rõ nguyên do.
Thời thiếu gia mắng
Cố tiểu thư, kết quả Thời thiếu gia mắng chửi người xong tâm tình buồn
bực ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, mà Cố tiểu thư bị mắng lại tâm tình
thật tốt ăn hai chén cháo.
Trời ạ, đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Chẳng lẽ hiện tại người trẻ tuổi yêu đương đều bất thường như vậy sao?
--
Cố Khuynh Thành xuất phát muộn hơn Đường Thời hai mươi phút, nhưng mà thời gian đến công ty cũng không kém Đường Thời nhiều lắm.